Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


“Sơ Tuyết, mẹ và ba con đợi tin tốt từ con, bất kể xảy ra chuyện gì, chúng ta đều ở đằng sau cổ vũ cho con.


Lúc Nghê Sơ Tuyết cúp điện thoại, khóe mắt có chút hồng hồng, cô đối với đợt về nước tìm người thân này cũng ôm rất nhiều hy vọng, muốn nhìn thấy người đã sinh ra cô trong cuộc đời này.

Nghê Sơ Tuyết mang vali từ tầng 3 xuống tầng 1, vì Mị Lạp dạo này tâm trạng không tốt nên dùng đồ ăn làm động lực, hơn nữa mỗi ngày đều ngồi ở phòng khách cày phim, vừa ăn vừa xem.

Cô ta đang ngồi ăn bỏng ngô, vừa nghe thấy tiếng xuống cầu thang, cô ta ngẳng đầu nhìn thấy Nghê Sơ Tuyết đang dùng lực đem vali xuống lầu.

“Nhị tiểu thư, để tôi làm cho!”
Người giúp việc vội vàng lên lầu giúp cô.

“Lộ Na, nước hoa quả của tôi còn chưa đem đến.


Mị Lạp lập tức gọi tên người giúp việc muốn giúp đỡ Nghê Sơ Tuyết.

Người hầu nghe thấy lập tức hiểu ra ý của đại tiểu thư không cho phép cô giúp đỡ Nghê Sơ Tuyết.

“Tôi sẽ đem đến ngay.



Lộ Na chỉ đành đi về hướng phòng bếp.

Nghê Sơ Tuyết cũng không cầu ai giúp đỡ, cô đem vali đến phòng khách, có chút thở gấp, cô nhìn Mị Lạp trên sofa, quan tâm nhắc nhở một câu: “Chị à, nếu tâm trạng không tốt nên ra ngoài giải khuây.


Mi Lạp bất bình nói: “Tôi không đi đâu hết, cô đi rồi tâm trạng tôi sẽ tốt liền thôi.


Nghê Sơ Tuyết mim môi: “Lần này em đi có lẽ rất lâu mới trở lại.


“Vậy càng tốt, cô mau đi đi! Tôi không muốn thấy cô từ lâu £ rôi!”
Mị Lạp nói.

“Vậy chị nhớ chăm sóc tốt cho mình, còn có ba mẹ nữa.


Nghê Sơ Tuyết dặn dò một câu.


Mị Lạp lập tức trừng mát, thể hiện không muốn nghe nhiều lời linh tinh như vậy.

Nghê Sơ Tuyết đành không nói nữa.

Lúc này cô nghe thấy tiếng xe bên ngoài, trong lòng nghĩ xe đã đến rồi.

“Chị à, tạm biệt!”
Nghê Sơ Tuyết vẫy tay, kéo hành lý ra cửa.

Vệ sĩ của Hạng Bạc Hàn tháy hành lý của cô liền mở cửa xe, vô cùng tận tâm giúp cô đem hành lý cất vào cốp xe.

“Cảm ơn.


Nghê Sơ Tuyết nở nụ cười, mở cửa sau xe ngồi vào, đi thẳng đến sân bay.

Ở sân bay, một chiếc máy bay tư nhân hào hoa mang biển hiệu 787 đang đợi, khi xe của Nghê Sơ Tuyết đến, Hạng Bạc Hàn đang trên đường tới, hành lý của cô đã được vệ sĩ mang đến bộ phận vận chuyển kiểm nghiệm.

Hai vai đeo túi của cô nhẹ nhàng đi rất nhiều, ngồi trong phòng chờ, Nghê Sơ Tuyết uống cafe được đưa tối, trong ánh mắt thanh khiết của cô tràn đầy sự mong đợi.

Cô được nuôi dưỡng ở nước này từ lúc 1 tuổi, 20 năm rồi, cô rời khỏi đất nước mà mình sinh ra đã được 20 năm rồi.

Cô vẫn luôn muốn về nước, về nơi cô được sinh ra, tìm kiếm bí mật thân thế của cô.

Nghê Sơ Tuyết lấy từ trong balo ra một tập tài liệu cũ đã ó vàng mà mẹ đưa cho cô, đây là giấy tờ thủ tục họ đã làm để nhận nuôi cô từ cô nhi viện, trên đó dán ảnh một em bé sơ sinh, cũng chính là cô ngày nhỏ.

Nghê Sơ Tuyết giơ tay chạm vào bức ảnh bé sơ sinh đó, trong lòng đột nhiên thấy buồn tha thiết, bản thân cô từng có đôi mắt đen thuần khiết, mái tóc đen, gương mặt mang nét phương đông, ba mẹ cô sẽ trông như nào nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui