Thật xấu hổ mà! Nghê Sơ Tuyết duy trì khoảng cách nhỏ với Hạng Bạc Hàn, sợ lại đụng phải anh.
Cuối cùng cũng tới sảnh.
Hạng Bạc Hàn nhìn thấy vợ chồng Hán Sâm liền đoán được, cô bé này là con gái út của bọn họ.
Anh nhớ chị dâu từng nói gia đình này nhận nuôi một cô con gái.
“Ba, mẹ.” Nghê Sơ Tuyết đi về phía ba mẹ cô.
“Sơ Tuyết, con đi đâu thế?” Khắc Hy Á phu nhân đứng dậy, thấy tóc cô có chút rối, bà dịu dàng giúp cô chỉnh trang lại: “Con đi lăn cỏ đấy à? Trên tóc còn dính cỏ thế này!”
“Con… con không cẩn thận bị dính lên.” Nghê Sơ Tuyết không dám nói thật.
Mị Lạp thấy mẹ mình dịu dàng với em gái thì không khỏi khó chịu.
Từ nhỏ cô đã không thích cô em gái cướp mắt tình yêu thương của mẹ này rồi.
Rõ ràng cô có thể một mình hưởng thụ tình yêu thương của ba mẹ, nhưng lại bị chia bớt một nửa.
Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy xuống lầu, nhìn thấy cô gái tóc đen trong sảnh, liền biết hẳn cô ấy là em gái của Mị Lạp.
Ánh mắt này của anh bị Mị Lạp phát hiện, cô ta âm thầm oán hận.
Quả nhiên sự tồn tại của em gái đã thu hút ánh mắt Hạng Kình Hạo.
“Bạc Hàn, Hán Sâm tiên sinh và Khắc Hy Á phu nhân, em đã từng gặp rồi.” Hạng Tư Niên nói.
Vợ chồng Hán Sâm gật đầu mỉm cười chào hỏi, Hạng Bạc Hàn cũng đáp lại.
Hạng Tư Niên lại giới thiệu hai cô gái bên cạnh bọn họ: “Hai người này là con gái của bọn họ, Mị Lạp, Sơ Tuyết.”
Nghê Sơ Tuyết đang tò mò về thân phận của người đàn ông kia, Mị Lạp đã lễ phép chào hỏi: “Chú Hạng, xin chào.”
Nghê Sơ Tuyết không khỏi hoảng hốt, sao cơ? Người này chính là người chú duy nhất của Hạng Kình Hạo sao? Cô từng nghe ba mẹ nói, trong giới kinh doanh chú ấy là người rất lợi hại!
Hạng Bạc Hàn gật đầu với Mị Lạp, sau đó nhìn sang Nghê Sơ Tuyết.
Nghê Sơ Tuyết lập tức chào hỏi: “Chào chú Hạng.”
Ánh mắt Hạng Bạc Hàn khẽ bối rối.
Câu chú Hạng này của cô quả thực khiến anh cảm thấy mình đã già, mặc dù trông anh còn rất trẻ.
Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy đi tới, chào hỏi Hán Sâm và Khắc Hy Á phu nhân.
Nghe nói Tưởng Hân Vy là bạn gái của Hạng Kình Hạo, Khắc Hy Á phu nhân kinh ngạc, liếc mắt nhìn cô con gái lớn của mình.
Bà biết Mị Lạp thích Hạng Kình Hạo.
Nhưng bây giờ người ta đã có bạn gái, con gái có buồn không đây?
Nghê Sơ Tuyết nhìn thấy cô gái xinh đẹp đậm nét Á Đông, vô cùng yêu thích.
“Anh Kình Hạo, anh đã xem album ảnh em đưa cho anh chưa?” Mị Lạp hỏi.
“Tôi chưa có thời gian xem, có thời gian tôi sẽ xem.” Hạng Kình Hạo đáp, ánh mắt nhìn về phía Nghê Sơ Tuyết ở bên cạnh, mỉm cười nói: “Xin chào.”
“Chào anh Kình Hạo!” Nghê Sơ Tuyết cũng quen biết Hạng Kình Hạo.
Vì Mị Lạp thường tới đây nên mỗi khi ba mẹ cô tới cô cũng đi theo, không hề xa lạ.
Nhưng còn chú Hạng kia thì lại không hề có trong trí nhớ của cô.
Có thể khi đó cô còn nhỏ, không để ý đến người này.
Bữa tối vẫn chưa bắt đầu, Hạng Tư Niên và Hạng Bạc Hàn nói chuyện với hai vợ chồng Hán Sâm.
Hạng Kình hạo đưa Tưởng Hân Vy đi dạo trong hoa viên, Mị Lạp không thích ngồi nói chuyện với người lớn, cũng lặng lẽ ra ngoài.
Nghê Sở Tuyết cũng muốn đi theo, nhưng Mị Lạp không thích cô, cô cũng không muốn đi theo làm Mị Lạp không vui, đành phải ngồi lại nhìn đông nhìn tây, giống như một đứa trẻ nghe lời.
Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy tới trước một dàn dây leo.
Dưới ánh chiều tà, Tưởng Hân Vy nhìn ngắm những bông hoa đầy sắc sỡ, tâm trạng cũng tốt lên nhiều.
Cô nghỉ ngân ở chỗ đám dây leo một lúc lâu.
Hạng Kình Hạo cùng cô ngắm hoa.
Đột nhiên, một cô gái từ hành lang bước ra, nhìn thấy đôi tình nhân, cô ta cắn răng.
Thấy phía trước có một viên đá sắc cô ta giẫm xuống, tự làm mình bị thương rồi tỏ vẻ đáng thương.
“Ói!” Mị Lạp hét thảm, cô ta ngồi xổm xuống, thở dốc không ngừng.
Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy đều nghe thấy.
Anh vừa nhìn sang là biết cô ta đang diễn kịch, không muốn để ý nữa.
Tưởng Hân Vy thấy cô ta ôm chân, không ngừng thở dốc, nhưng Hạng Kình Hạo lại không có ý định qua đó.
Đành phải đi tới, quan tâm hỏi thăm: “Mị Lạp tiểu thư, cô không sao chứ?”
Mị Lạp vốn muốn thu hút sự chú ý của Hạng Kình Hạo, không ngờ người tới hỏi thăm lại là Tưởng Hân Vy.
Trước mặt Hạng Kình Hạo, cô ta cũng không muốn to tiếng, cắn môi nói: “Chân tôi bị thương rồi.”
“Để tôi xem một chút.” Tưởng Hân Vy ngồi xuống.
Mị Lạp không khỏi ngạc nhiên, nhưng cô ta không hề cảm thấy Tưởng Hân Vy đang quan tâm tới cô ta, mà là thấy cô ta bị thương, Tưởng Hân Vy vui mừng còn không kịp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...