Hạng Kình Hạo nắm chặt tay Tưởng Hân Vy.
Anh không nói gì cả, chỉ nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Vợ chồng Khắc Hy Á về tới nhà, chờ con gái cùng tới Hạng gia.
Năm giờ mười phút, một cô gái đạp xe đạp dưới ánh nắng chiều chậm rãi chạy vào biệt thự.
Mái tóc dài màu đen tung bay trong gió, bên dưới chiếc mũ che nắng là một luôn mặt xinh đẹp thuần khiết, đậm nét Á Đông, nước da trắng ngần.
Cô cười lên trông rất đáng yêu.
“Nhị tiểu thư về rồi.” Người giúp việc báo cáo.
Khắc Hy Á phu nhân bước ra ngoài, nhìn cô gái vừa dựng xe đạp xong mà đau lòng: “Sơ Tuyết, không phải mẹ không cho con đi làm nữa rồi sao? Sao con vẫn đi vậy?”
“Mẹ, mẹ đã nói là con có thể tự do làm việc mình thích mà.” Sơ Tuyết mỉm cười ôm Khắc Hy Á phu nhân.
“Con làm việc ở nhà hàng Trung Hoa, con thích nhất là được tiếp xúc với văn hóa Trung Quốc.”
Khắc Hy Á phu nhân hiểu tính cách Sơ Tuyết thế nào.
Từ khi cô bé được ba tuổi, bà đưa về nhà nuôi nắng tới giờ, cô chưa từng về nước.
Hiện giờ có lẽ Sơ Tuyết rất nhớ quê, vì vậy cô luôn tới những nơi do người châu Á mở để làm việc.
Cho dù công việc mệt mỏi, tiền lương ít ỏi cô cũng chấp nhận.
“Con đi thay đồ đi, tối nay chúng ta được Hạng phu nhân mời tới Hạng gia ăn cơm!” Khắc Hy Á vỗ vai cô: “Mẹ đã chuẩn bị trang phục cho con rồi, để ở trong phòng.
Con đi thay đi!”
“Mẹ, con nhất định phải đi sao?” Nghê Sơ Tuyết tò mò hỏi.
“Hạng phu nhân thành tâm mời cả nhà chúng ta, sao có thể không đi được?” Khắc Hy Á cười nói.
Từ khi Sơ Tuyết còn nhỏ, bà vẫn giữ lại tên thật của cô.
Mặc dù là con nuôi nhưng hai vợ chồng bọn họ chưa từng đối xử bất công với cô, coi Sơ Tuyết là con ruột mà nuôi lớn.
“Được, con thay xong sẽ xuống ngay.” Nói rồi, Nghê Sơ Tuyết vào nhà.
Gặp ba, cô lập tức mỉm cười ôm ông: “Bó, con đi thay đồ.”
“Con gái ngoan, đi đi!” Hán Sâm chiều chuộng xoa đầu cô.
Nghê Sơ Tuyết về phòng của mình, nhìn thấy một bộ váy.
màu xanh nhạt đặt trên giường.
Cô đặt túi xách xuống, thay bộ đồ thể thao đang mặc ra, toát ra vẻ đẹp của một thiếu nữ.
Cô xõa tóc xuống, mái tóc dày dài tới ngang eo tỏa ra khí chất xinh đẹp mà thần bí.
Mái tóc cô mềm mại như lụa, đôi lông mày tự nhiên, đôi mắt to long lanh như đá quý, rất có hồn.
Sơ Tuyết bước tới trước gương, buộc tóc lại.
Cô mặc bộ váy này rất quyến rũ, không cần trang điểm thêm.
Nước da trắng nõn như tuyết, ngũ quan tuyệt đẹp.
Nghê Sơ Tuyết vừa bước xuống lầu, Khắc Hy Á tán thưởng nhìn cô.
Có một cô con gái nuôi xinh đẹp thế này, bà rất tự hào.
“Sơ Tuyết, con đẹp lắm.” Khắc Hy Á khen ngợi.
Nghê Sơ Tuyết mỉm cười: “Mẹ, mẹ mới là người xinh đẹp nhất.”
Mặc dù cô không nhớ chuyện khi ba tuổi ra sao, nhưng cô biết khi ba mẹ nhận nuôi cô, cô mắc bệnh nặng.
Nhưng đôi vọ chồng tới nhận nuôi cô không hề từ chối, mà lập tức đưa cô về nước chữa bệnh.
Trong lòng Nghê Sơ Tuyết, đây là ân tình to lớn, cả đời này cô luôn là đứa con gái hiều thảo.
“Đi thôi! Không còn sớm nữa.”
“Chị con thì sao?”
“Con bé đang ở Hạng gia rồi.” Khắc Hy Á nói xong liền kéo cô lên xe.
Hạng gia.
Mị Lạp chờ ở đây cả ngày, còn tưởng ăn cơm trưa xong Hạng Kình Hạo sẽ về nhà, không ngờ đến tận bây giờ hai người vẫn chưa quay về.
Mị Lạp kiên nhẫn như vậy là vì hiện giờ cô ta chỉ có một việc muốn làm, đó là kiên quyết nói cô ta và Hạng Kình Hạo đã phát sinh quan hệ, ép Tưởng Hân Vy bỏ đi, hy vọng Hạng Kình Hạo sẽ chịu trách nhiệm với cô ta.
Hạng phu nhân đang chuẩn bị bữa tối, Mị Lạp đành thư giãn trên ban công tầng hai.
Nhìn thấy máy chiếc xe từ bên ngoài chạy tới, cô ta lập tức mừng rỡ.
Hạng Kình Hạo về rồi sao?
Mị Lạp đứng trên ban công tầng hai, nhìn đôi nam nữ bước xuống xe, trên tay vệ sĩ còn xách theo rất nhiều túi đồ.
Ánh mắt Mị Lạp tràn ngập ghen tức.
Thì ra Hạng Kình Hạo đưa Tưởng Hân Vy đi dạo phó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...