Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
“Mẹ, sao thế?”
“Tối hôm nay, Hạng phu nhân mời chúng ta tới Hạng gia ăn tối, con đừng hẹn ai khác nhé!”
“Mẹ, con đang ăn trưa ở Hạng gia.”
“Thật sao? Vậy tối nay ba mẹ đưa Sơ Tuyết tới.”
Mị Lạp nghe vậy liền không vui: “Mẹ, mẹ đưa con bé tới làm gì?”
“Mi Lạp, tại sao con lại không thích Sơ Tuyết chứ! Con bé cũng là người nhà của chúng ta, là em gái con mà.” Khắc.
Hy Á phu nhân trách móc.
“Đó chỉ là ba mẹ nghĩ vậy thôi, con không thích có cô em gái như vậy.” Mị Lạp ngày càng ghét em gái mình.
Khắc Hy Á phu nhân thở dài: “Dù sao Sơ Tuyết vẫn là người nhà chúng ta.”
“Con bé là thứ phiền phức.” Mị Lạp đáp.
Hạng Kình Hạo nhân được điện thoại của mẹ, tối nay ba mẹ Mị Lạp sẽ tới nhà, em gái của Mị Lạp cũng đi cùng.
Hạng Kình Hạo rất muốn tối nay đến thật nhanh, anh phải làm rõ chuyện này.
Tưởng Hân Vy thấy Hạng Kình Hạo nóng lòng chứng minh, không khỏi cảm động.
Cô tin tưởng anh, giữa anh và Mị Lạp không có quan hệ.
Vì trước khi anh mắt trí nhớ, cảm giác mà anh mang lại cho cô không giống những người đàn ông bắt cần khác.
Biết Mị Lạp vẫn còn ở trang viên, Hạng Kình Hạo tránh mặt cô ta, đưa Tưởng Hân Vy đi dạo trong thành phó.
Lần này Tưởng Hân Vy tới đây gấp gáp, không kịp đem theo nhiều quần áo.
Nhân đây Hạng Kình Hạo đưa cô đi mua đô.
Tưởng Hân Vy là nhà thiết kế thời trang.
Trang phục trong những cửa hàng nồi tiếng mà hai người ghé qua đều do nhà thiết kế có tiếng làm ra, giá không hề rẻ.
Hạng Kình Hạo đứng trước một giá treo đồ, hỏi cô gái đang đứng bên cạnh: “Trong số những bộ đồ này, em không thích bộ nào?”
“Ừ! Tại sao lại chọn như vậy!” Tưởng Hân Vy ngẳng đầu lên nhìn Hạng Kình Hạo.
“Em đều thích cả sao?” Hạng Kình Hạo hỏi.
Tưởng Hân Vy nhìn anh, những bộ đồ này đều là phong cách mà cô thích.
Mỗi bộ có điểm nhấn riêng.
Cô vừa ngắm vừa nói: “Thiết kế đều rát đặc biệt, em đều thích cả.”
Hạng Kình Hạo thấy cô nói vậy, liền nói với nhân viên phục vụ: “Lấy hết những bộ đồ này theo size của bạn gái tôi.
Tưởng Hân Vy sửng sót nhìn anh, dở khóc dở cười: “Anh mua một lần nhiều đồ như vậy làm gì?”
Hạng Kình Hạo khẽ nhíu mày: “Để trong tủ đồ để em từ từ mặc.”
Tưởng Hân Vy không nói nên lời, cô nói với nhân viên phục vụ: “Tôi chỉ lấy vài bộ thôi.”
Nói rồi, cô chọn năm bộ đồ đưa cho nhân viên: “Năm bộ này, lấy size nhỏ nhát là được.”
Nhân viên phục vụ nhìn Hạng Kình Hạo, Hạng Kình Hạo nói: “Làm theo lời cô ấy.”
Nhân viên phục vụ lập tức đi gói đồ.
Tưởng Hân Vy biết Hạng Kình Hạo giàu có, nhưng vung tay mua đồ thế này không có ý nghĩa gì cả.
Cô là một nhà thiết kế thời trang, cô mong rằng đồ do cô thiết kế sẽ được khách hàng mua vì họ thích, chứ không phải giống như mua thức ăn, tùy ý chọn lựa.
Hạng Kình Hạo thấy cuối cùng Tưởng Hân Vy cũng mỉm cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ngày nào còn chưa chứng minh được mối quan hệ giữa anh và Mị Lạp, ngày đó anh vẫn còn khúc mắc.
Điều anh không mong muốn nhất là Tưởng Hân Vy sẽ để bụng chuyện này.
Mặc dù cô tỏ vẻ thản nhiên, nhưng chuyện này cũng khiến cô đau lòng.
Hạng Kình Hạo chỉ mong tối hôm nay gặp em gái của Mị Lạp có thể tìm hiểu được ít chuyện.
Bắt giác đã năm giờ chiều, Tưởng Hân Vy cũng đã chơi đến mệt.
Hai người rời khỏi trung tâm mua sắm, trên tay vệ sĩ đã xách mười máy túi đồ hàng hiệu.
Ngồi lên xe, Hạng Kình Hạo nhận được điện thoại của mẹ anh, gọi hai người về nhà.
Hạng Kình Hạo nhận điện thoại xong, ánh mắt anh có chút lo lắng nhìn sang Tưởng Hân Vy.
Lát nữa gặp Mị Lạp, chắc chắn cô sẽ không vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...