Hạng Kình Hạo xoay người định lên lầu giải thích với Tưởng Hân Vy, trong đầu suy nghĩ phải làm thế nào để giải thích chuyện này.
Mị Lạp thấy Hạng Kình Hạo cứ thế bỏ mặc cô ta để đi giải thích với cô gái kia thì ghen tị tới giậm chân.
Không phải anh Kình Hạo bị mắt trí nhớ sao?
Tại sao chỉ trong một ngày mà anh Kình Hạo đã nhận cô gái kia rồi? Nhưng lại làm ngơ với cô ta ?
Cô ta thua kém cô gái kia ở điểm nào chứ? Cô ta tuyệt đối không thừa nhận mình không xinh đẹp bằng cô gái kia.
“Mị Lạp tiểu thư, buổi trưa cô có ở lại ăn cơm không?” Có người giúp việc đi tới hỏi.
Mị Lạp khoanh tay, nói chắc nịch: “Phải, tôi ăn trưa ở đây.”
Tưởng Hân Vy ngồi trên ghế sô pha trong phòng, không ngừng tự an ủi mình.
Thật ra cô không nên để ý tới chuyện này như vậy.
Khi Mị Lạp và Hạng Kình Hạo ở bên nhau, cô và anh vẫn chưa hề quen biết.
Đó là chuyện quá khứ của anh, không liên quan tới cô.
Thật ra, sống trong xã hội này, cho dù đã từng có bạn gái, có bao nhiêu bạn gái cũ nhưng chưa gặp cô, thì cũng không liên quan tới cô.
Chỉ cần cô biết rằng, hiện giờ người anh yêu là cô, là đã đủ rồi, không phải như vậy sao?
Tưởng Hân Vy có chút bối rối tự an ủi mình, để bản thân không nghĩ tới chuyện này nữa.
Nhưng tại sao, trong lòng cô vẫn có chút khó chịu, đau xót chứ.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên.
Tưởng Hân Vy biết Hạng Kình Hạo đã tới, liền nói: “Vào đi!”
Hạng Kình Hạo đẩy cửa bước vào phòng, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng và áy náy.
Anh biết, Mị Lạp đã khiến Tưởng Hân Vy tổn thương.
“Hân Vy, anh chắc chắn Mị Lạp nói linh tinh.” Giọng điệu của Hạng Kình Hạo rất chắc chắn, anh ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy tay cô.
Tưởng Hân Vy để Hạng Kình Hạo nắm tay.
Cô ngắng đầu lên, đôi mắt mờ mịt, rõ ràng đang rất buồn.
“Anh sẽ làm rõ chuyện này.
Anh sẽ hỏi thăm tất cả những người ở bên cạnh để tìm ra chứng cứ.
Hân Vy, cho anh chút thời gian, anh sẽ chứng minh cho em thây.” Hạng Kình Hạo chắc chắn giữa mình và Mị Lạp không xảy ra chuyện gì cả, nhưng anh cần thời gian để tìm ra chứng cứ.
“Không sao, em không để ý chuyện này.
Dù sao khi đó chúng ta cũng chưa gặp nhau, anh có quá khứ của anh, em hiểu mà.” Tưởng Hân Vy nắm tay Hạng Kình Hạo: “Em tin tưởng anh.”
Hạng Kình Hạo thấy Tưởng Hân Vy tin lời mình nói thì vô cùng mừng rỡ.
Nhưng nếu không điều tra rõ ràng chuyện này, trước sau gì nó cũng trở thành điều cản trở tình cảm của hai người.
Thậm chí tình cảm giữa hai người cũng không được như ban đầu nữa.
Anh không muốn khiến cô day dứt vì chuyện này cả đời.
Anh muốn tình cảm của hai người phải trong sáng nhát.
“Anh sẽ điều tra rõ chuyện này, hãy cho anh thời gian.
“
Hạng Kình Hạo trầm giọng nói.
Lúc này, Mị Lạp đang nhàn nhã ngồi trong hoa viên, trong lòng có chút đắc ý.
Chuyện cô ta nói đã xảy ra quá lâu rồi, tối hôm đó ai mà biết được hai người đã làm gì chứ? Dù sao hai người cũng cùng biến mất ở buổi tiệc, là bằng chứng rõ ràng chứng minh hai người đã ngủ với nhau.
Đúng lúc đó, Mị Lạp nhìn thấy Hạng Kình Hạo đang đi về phía hoa viên.
Cô ta lập tức ngọt ngào mỉm cười chào đón: “Anh Kình Hạo.”
“Mi Lạp, cô nói ngày hôm đó là ngày nào?”
“Trong một buổi tiệc vào hai năm trước! Anh uống say, em cũng vậy, chúng ta vốn đã có tình cảm với nhau, mọi chuyện xảy ra theo tự nhiên thôi.” Mị Lạp tỏ vẻ e thẹn nói, thầm nghĩ nhất định anh Kình Hạo sẽ tin cô ta!
“Cả buổi tối hôm đó chúng ta đều ở cùng nhau sao?”
Hạng Kình Hạo hỏi tiếp.
“Tất nhiên rồi! Anh không biết đâu, tối hôm đó anh… anh rất mãnh liệt Mị Lạp lại nói linh tinh.
Dù sao trong lòng cô ta, Hạng Kình Hạo luôn là người đàn ông rất tuyệt vời.
Hạng Kình Hạo trầm ngâm một hồi, anh chỉ cảm thấy chuyện này thật phiền phức.
“Cả đêm đều ở với nhau sao?” Hạng Kình Hạo lại hoi thêm.
“Phải… ở với nhau cả đêm! Sao thế? Anh có muốn nghe chỉ tiết hơn không? Nếu anh muốn nghe… em sẽ nói cho anh biết.” Mị Lạp giả vờ ngượng ngùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...