Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu


“Câu này của cháu, ông đã nghe máy năm nay rồi, cháu không đổi cái cớ khác sao?”
Ông cụ hừ một tiếng.

Sau khi già đi, ông mới nhận ra chuyện gia tộc không có người thừa kế mới quan trọng hơn cả.
Gia tộc càng lúc càng lớn mạnh, nhưng lại ít con cháu.
Con trai ông, ngoài sinh được Hạng Kình Hạo ra, thì chỉ có cháu họ.
Các nhánh nhỏ trong gia tộc lại ngày càng hùng mạnh, ông có thể không sốt ruột hay sao?
Bữa tối, trong phòng ăn Hạng gia, không khí rất náo nhiệt.
Ba mẹ của Hạng Kình Hạo, Hạng Kình Hạo và Tưởng Hân Vy, Hạng Bạc Hàn, hai ông lão.

Đây là những người chủ chốt của gia tộc y học Hạng thị.

Tất nhiên là, phát triển qua cả trăm năm, các nhánh nhỏ trong gia tộc cũng rất nhiều.
Bọn họ cũng được hưởng lợi nhuận từ việc kinh doanh của gia tộc nhưng chỉ chiếm 20%, phần lớn quyền lực vẫn nằm trong tay những người kia.
Hiện giờ, Hạng gia có rất nhiều con cháu, trong sổ sách ghỉ lại có hơn ba trăm người.

Có vài người rời khỏi gia tộc, ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, phần lớn thì vẫn đang tiếp tục làm việc cho gia tộc.
Quản lý sản nghiệp của một gia tộc lớn như vậy nên Hạng gia có quan điểm và cơ chế quản lý rất hoàn chỉnh.


Hạng Bạc Hàn và Hạng Kình Hạo là hai người được hưởng quyền thừa kế, có quyền lực cao nhất.
Hiện giờ, con cháu dòng chính Hạng gia không có nhiều, chuyện này khiến máy ông lão rất lo lắng.

Dù sao trong gia tộc ít đàn ông sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến người thừa kế đời tiếp theo, thậm chí khiến gia tộc lớn mạnh này gặp phải nguy cơ.
Trên bàn ăn, Tưởng Hân Vy gặp mặt chú của Hạng Kình Hạo.

Người này trẻ hơn cô nghĩ, nghe nói đã ngoài ba mươi tuổi nhưng gương mặt trông chỉ giống hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi mà thôi.

Người này tỏa ra khí chất nghiêm nghị rất rõ rệt.
Hạng Bạc Hàn cũng vui vẻ làm quen với Tưởng Hân Vy, rất hài lòng.

Ít nhất thì trong hai người đàn ông độc thân thừa kế gia tộc đã có một người giải quyết được vấn đề này, trọng trách kế thừa gia tộc cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
“Chú, chú định bao giờ thì đi?” Hạng Kình Hạo tò mò hỏi.
Hạng Bạc Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Có thể chú sẽ ở nhà hơn một tuần.”
“Vậy thì tốt rồi, cháu muốn nói chuyện với chú nhiều một chút.”
“Bạc Hàn, ở lại thêm mấy hôm đi! Ba cần em giúp đỡ.”
Hạng Tư Niên nói.
Hạng Bạc Hàn liền gật đầu: “Được, vậy em ở lại giúp ba nghiên cứu thuốc giải.”

Hiện giờ, nghiên cứu thuốc giải cho Hạng Kình Hạo mới là chuyện quan trọng nhát.
Tối hôm đó, Tưởng Hân Vy nghỉ ngơi sớm.

Hạng Kình Hạo nói chuyện với Hạng Bạc Hàn ở kho rượu tới khuya.
Hai chú cháu vốn không giấu giềm gì nhau.
Hai người vừa trò chuyện vừa uống rượu tới ba giờ sáng mới về phòng nghỉ ngơi.
Hạng Kình Hạo đi ngang qua phòng của Tưởng Hân Vy, anh dừng lại một lát.

Ánh mắt đã ngà say chăm chú nhìn cánh cửa phòng, anh mỉm cười đầy mãn nguyện.
Sáng hôm sau.
Tưởng Hân Vy thức dậy, đẩy cửa bước ra ngoài.

Cô thầy.
căn phòng bên cạnh vẫn đang đóng cửa nên không quấy rầy Hạng Kình Hạo mà tự mình xuống sảnh.
“Tưởng tiểu thư, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.” Người giúp việc nói với cô.
“Phu nhân và lão gia đâu?” Tưởng Hân Vy hỏi.
“Phu nhân và lão gia đã ra ngoài rồi, bọn họ nói cô cứ yên tâm nghỉ ngơi ở nhà, tối hôm qua thiếu gia thức khuya, có lẽ phải tới tối mới thức dậy.”
Tưởng Hân Vy gật đầu.

Người giúp việc hỏi cô có muốn dùng bữa sáng trong hoa viên hay không.

Tưởng Hân Vy đồng ý, bữa sáng của cô liền được chuyển tới phòng ăn ở hoa viên.
Phong cảnh tuyệt đẹp, trông hệt như thế giới hoa vậy.
Tưởng Hân Vy thư thái ngắm cảnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui