Hạng Kình Hạo không có hứng thú gì với trình diễn thời trang, anh tới đây là để tìm người.
Mãi anh mới có cơ hội kiếm cớ ra ngoài.
Hạng Kình Hạo nói với vương tử Ronald mình muốn gọi một cuộc điện thoại, vương tử Ronald gật đầu mỉm cười, anh liền ra ngoài.
Hạng Kình Hạo rời khỏi khu vực ðn ào, đi vào phía hậu trường được cách âm tốt.
Anh không biết Tưởng Hân Vy đang ở đâu, nhưng ngay tiếp theo sẽ tới phần trình diễn của thương hiệu của cô, chắc chắn cô chỉ đang ở nơi nào đó sau khán đài thôi.
Khi đi ngang qua một chiếc gương, Hạng Kình Hạo dừng lại, theo bản năng tự ngắm nhìn mình một lát.
Ngắm xong, anh mỉm cười.
Chỉ là đi gặp một người phụ nữ mà thôi, từ bao giờ mà anh không đủ tự tin với sức hút của mình thế?
Các người mẫu đang được trang điểm.
Tưởng Hân Vy ở bên cạnh hỗ trợ trong phòng trang điểm.
Những người mẫu trong đọt trình diễn đầu tiên đã mặc trang phục xong, đang gấp rút trang điểm.
Là nhà thiết kế lần này, Lý Lâm dẫn đoàn thiết kế của mình đi kiểm tra từng chỉ tiết nhỏ.
“Hân Vy, mau đem cái này đi may lại một đường chỉ ở mối ghép này đi, trông không chắc chắn.” Lý Lâm tinh mắt phát hiện một chiếc váy bị sứt chỉ.
“Được! Em đi ngay đây.” Tưởng Hân liền cầm lấy, vội chạy ra ngoài cửa.
Đúng lúc đó, thấy phòng trang điểm ở phía này ồn ào, Hạng Kình Hạo liền đi tới.
Vừa tới cửa, một cô gái đột nhiên chạy ra.
Đâm thẳng vào lòng Hạng Kình Hạo.
Một người đang chạy vội, một người lại bước thong thả.
Hạng Kình Hạo bị đầy lùi lại bức tường ở sau lưng, cô gái đang ngã vào trong lòng anh cũng vô cùng hoảng hót.
Tưởng Hân Vy cúi đầu tránh ra, làm sao mà cô biết được đột nhiên lại có người đứng trước cửa chứ.
“Anh…” Tưởng Hân Vy híp mắt, trời ạ! Cô đâm trúng anh sao?
Hạng Kình Hạo mừng rỡ, không ngờ cô gái hấp tấp vừa rồi lại là Tưởng Hân Vy.
Anh mỉm cười: “Là em sao?”
Mặc dù Tưởng Hân Vy đang rất sửng sốt, nhưng cô đã từ bỏ tình cảm với người đàn ông này rồi.
Tưởng Hân Vy có một đức tính tốt là, không thích dây dưa.
Cho dù cô đã từng mong đợi, nhưng một khi từ bỏ, cô sẽ từ bỏ sạch sẽ.
Cô không đỏ mặt, tim không đập nhanh, lập tức lùi lại một bước.
Hạng Kình Hạo mỉm cười đứng thẳng dậy, hỏi thăm: “Không sao chứ?”
“Không sao!” Tưởng Hân Vy sực tỉnh, liền nói với Hạng Kình Hạo: “Phiền anh tránh ra một chút.”
Hạng Kình Hạo kinh ngạc nhìn cô, sau đó Tưởng Hân Vy bỏ mặc anh ở một bên, cầm cái váy đi vào căn phòng bên cạnh, Hạng Kình Hạo có chút hụt hãng, đây đâu phải cuộc gặp gỡ tình cờ hoàn hảo mà anh tưởng tượng chứ? Nếu không phải vừa rôi cô nhìn thây anh, cũng nhận ra anh là ai, thì anh còn tưởng cô đã quên anh thật rồi.
Chẳng lẽ ấn tượng của cô về anh lại ít như vậy sao? Hay là, ngày đó, trong hôn lễ, anh không để lại ấn tượng đủ sâu sắc với cô?
Hạng Kình Hạo không cam tâm, anh mở cửa căn phòng bên cạnh ra, nhìn thấy Tưởng Hân Vy đang ngồi trước một cái máy may, thuần thục di chuyển chiếc váy may lại mối ghép.
Hạng Kình Hạo cảm thấy thật thú vị.
Anh bước tới chỗ Tưởng Hân Vy, chống hai tay trước bàn, quan sát cô làm việc.
Tưởng Hân Vy thấy Hạng Kình Hạo bước vào, chỉ liếc nhìn một lần.
Cô nghĩ, anh không ở cạnh cô gái tóc vàng kia mà lại chạy tới đây làm gì chứ?
“Anh tới xem trình diễn thời trang mà! Đây là hậu trường, không phải sàn diễn, có phải anh tới nhằm chỗ rồi không?”
Tưởng Hân Vy vừa cắt chỉ vừa nói, không hề nhìn lên.
Hạng Kình Hạo híp mắt, điều này quả thực khiến anh rất tổn thương.
Anh vui vẻ tới đây tìm cô, vậy mà cô lại tỏ thái độ thế này ư?
Mặc dù cô không biết vì cô mà anh đã chuẩn bị những gì, nhưng trước đó bọn họ đã gặp nhau trong hôn lễ, cô không nên lạnh nhạt với anh như vậy chứ!
“Tôi đến tìm em.” Hạng Kình Hạo chủ động nói.
Tưởng Hân Vy đang vội may váy, chiếc váy này bị sứt chỉ khá nhiều mà buổi trình diễn lại sắp bắt đầu, nhất định phải sửa cho xong.
Vì vậy, cô không thể rời mắt khỏi chiếc váy này được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...