Có thể làm cho người phụ nữ như Bùi Nguyệt Hoàng tức giận, cô không thiếu tiền, không thiếu thế, nhưng cô nhất định thiếu cảm giác an toàn.
Nếu làm cho Lam Thiên Thần giống như ở bên ngoài…
không biết người phụ nữ như Bùi Nguyệt Hoàng sẽ trả thù ngoan độc thế nào?
Triệu Đống một bụng đầy ý xấu bắt đầu kế hoạch, anh rtanhìn Lam Thiên Thân trên tạp chí, càng muôn hung hăng chia rế hai người.
Anh ta theo đuổi Bùi Nguyệt Hoàng lâu như vậy, chiêu gì cũng xài đến, thậm chí vì cô mà hoang phế mấy năm không gần phụ nữ, kết quả lại là ngay một ánh mắt cô cũng không cho anh ta.
Mà người đàn ông này chặn một cước, đá bay anh ta.
Hơn nữa, ngày đó trên bàn rượu thấy ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng nhìn Lam Thiên Thần, loại tình yêu đó, nhu tình đó, cho dù bảo anh ta chết vì cô anh cũng nguyện ý, chỉ cần đổi được một ánh mắt như vậy! Loại không được yêu sinh hận này cũng coi như tính trên người Lam Thiên Thần, hơn nữa anh ta cũng hận Bùi Nguyệt Hoàng không cho anh ta cơ hội, lần trước còn uy hiếp cảnh cáo anh ta.
Giờ cơm trưa, Bạch Hạ dẫn bạn nhỏ Hình Vũ Điềm xuống lầu, mới vừa xuống cầu thang liền nghe một mùi thức ăn truyền tới, đôi mắt cô nhóc sáng ngời: “Chú làm cơm thơm quá à!”
Bạch Hạ mỉm cười trả lời: “Đúng vậy! Khả năng nấu nướng của chú rất tốt!”
“Cô ơi vậy cô khẳng định rất yêu chú của con nha!” Hình Vũ Điềm quay đầu cười nói.
Bạch Hạ không khỏi buồn cười, cô nhóc này nhỏ như vậy cũng biết cái gì là yêu sao?
Cô vẫn thật sự nghiêm túc cúi người nhìn cô nhóc: “Oal Làm sao cháu biết?”
“Bởi vì daddy của cháu cũng rất yêu mami cháu, daddy mỗi ngày đều làm cơm cho mamil Daddy nói…” Cô nhóc không hỏi chớp đôi mắt to ngập nước giống như nghĩ xem daddy đã nói gì.
Bạch Hạ mỉm cười đợi cô nhóc nói hết, hai mắt cô nhóc lập tức sáng ngời, cười nói: “Daddy cháu nói, yêu mẹ cháu sẽ vì mẹ mà nấu cơm một ly!”
“Một ly? Là một đời đúng không?” Bạch Hạ mỉm cười sửa phát âm cho bé.
“Dạ! Daddy cháu nói như vậy!” Hình Vũ Điềm gật gật đầu.
Bạch Hạ vươn tay xoa đầu cô bé: “Nhìn ra được daddy cháu rất yêu mami của cháu.”
Cô nhóc ngắng đầu nói: “Chú cháu cũng sẽ yêu cô cả đời nhat”
Bạch Hạ không khỏi cảm động, cô cúi người hôn lên đầu cô bé: “Ừ! Cảm ơn lời chúc phúc của Tiểu Vũ Điềm.”
Hình Nhất Phàm đã làm xong một bàn 4 món 1 canh, đều là món cô nhóc yêu thích, cô nhóc theo Bạch Hạ đi vào phòng bếp.
“Lại đây, ngồi ở đây!” Hình Nhất Phàm dời một cái ghế làm ghế ngồi cho cô nhóc.
Bạch Hạ trở lại bên người Hình Nhất Phàm, cánh tay anh tự nhiên mà choàng lấy eo cô một chút, Bạch Hạ không khỏi đánh nhẹ tay anh một chút, Hình Nhất Phàm đương nhiên cũng sẽ không để cô nhóc nhìn thấy, chỉ là cả buồi sáng anh không gặp cô liền có chút ngứa tay.
Nhưng hiện tại Bạch Hạ ở trước mặt cô nhóc kia gì cũng không thể làm.
“Lại đây.
Vũ Điềm ăn cái này đi, chú đặc biệt làm cho cháu, không cay chút nào!” Hình Nhất Phàm gắp một bông cải xanh đặt trong bát cô bé.
Cô nhóc cầm thìa, gấp tôm trên bàn, lắc đầu từ chối: “Cháu không ăn cái này.”
Hình Nhất Phàm nhìn gương mặt nhỏ mũm mĩm thịt của cháu gái, anh dỗ: “Chúng ta không thẻ chỉ ăn thịt, còn phải ăn rau xanh nữa.
Rau xanh cũng có chất dinh dưỡng.”
Cô nhóc lắc lắc đầu, chính là không muốn ăn, chuyện bé không ăn rau xanh này chính là chuyện khiến mọi người trong Hình gia cực kỳ đau đầu! Cô nhóc này chỉ ăn thịt, cho nên cơ thể toàn là thịt mũm mĩm.
Bởi gì gen của gia tộc cho nên cũng sẽ không phải loại vô cùng béo.
Nhưng mà cũng không phải nộn nộn thịt, còn nặng hơn các đứa bé cùng tuổi vài cân.
Cô nhóc thích ăn tôm, Bạch Hạ bên cạnh bóc tôm cho vào bát của bé, còn gấp cho bé đùi gà, cô nhóc ăn thật sự vui vẻ.
Hình Nhát Phàm vài lần muốn khuyên cô nhóc ăn chút rau xanh, vẫn là Bạch Hạ ra mặt mới khiến cho cô nhóc ăn mấy miếng cải trắng, nhưng mà bé lại càng thích ăn đùi gà hơn.
Bạch Hạ cũng là lần đầu tiên ăn cơm với bạn nhỏ, cảm thấy thực đáng yêu, hơn nữa Hình Vũ Điềm còn là cô bé nhỏ mũm mĩm đáng yêu, nhưng mà cô bé ôm mèo lại quá thô lỗ, khiến hai con mèo nhỏ ăn xong liền trốn mắt, tránh xa tiểu ác ma này.
Cô nhóc vẫn thực vui vẻ như cũ, giờ là mùa xuân tháng 4, trong vườn nở đầy hoa đầu xuân, bươm bướm bay lượn, Hình Nhất Phàm dắt theo bé cùng đi bắt bướm, Bạch Hạ ở bên cạnh phụ trách chụp ảnh.
Bạch Hạ nhìn hình ảnh Hình Nhất Phàm kiên nhẫn chơi cùng đứa nhỏ, tưởng tượng đến hình ảnh đứa nhỏ của hai người về sau, điều này khiến cô thực sự muốn lập tức có một bảo bối, cùng Hình Nhất Phàm nuôi bảo bối lớn lên.
6 giờ tối, Hình Nhất Phàm bắt đầu làm bữa tối, Bạch Hạ cùng cô nhóc làm đồ thủ công, nháy mắt đã 8 giờ.
Tưởng Lam gọi điện thoại cho Hình Nhất Phàm, hỏi anh khi nào thì đưa cháu gái về.
Hình Nhất Phàm đáp một tiếng lập tức sẽ đưa bé về.
Lúc Bạch Hạ giúp cô nhóc thu dọn đồ đạt, cô nhóc liền có dự cảm sắp phải về nhà rồi cô bé liền lập tức không vui, ngồi vùi ở ghế sofa, gương mặt nhỏ cúi gầm, buồn bã không hé răng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...