Nhìn xe của em trai rời đi, cách tay Hình Liệt Hàn yên lặng dừng trên eo nhỏ của Đường Tư Vũ, anh đột nhiên tâm huyết dâng trào nói: “Có muốn sinh thêm một đứa nữa không?”
Đường Tư Vũ lập tức lắc đầu, có chút kinh hách: “Không muốn!”
Hình Liệt Hàn nắm tay của vợ yêu, chậm rãi cười nhìn cô: “Được, em nói không sinh thì không sinh.
”
Đường Tư Vũ cũng không phải không muốn sinh nữa, nhưng mà cô cảm thầy một trai một gái như vậy đủ rồi, cô nắm lấy tay anh: “Kế tiếp chúng ta đi chỗ nào chơi?”
“Em muốn đi đâu anh đều sẽ đi cùng em.
”
Hình Liệt Hàn nói xong, anh cúi người nói: “Nhưng mà, anh đã đặt phòng tổng thống ở khách sạn Thiên Tôn Chí Tỉ, buổi chiều chúng ta có thể qua đó.
”
Giọng anh khàn khàn, hàm xúc ám chỉ vô cùng rõ ràng, Đường Tư Vũ không nói gì nhìn anh.
Người đàn ông này vẫn không thay đổi một mặt tà ác kia của anh, bất quá máy năm nay anh bị con gái một lần nữa chỉnh cách làm người, không bạn bè, không đời sống riêng tư, cũng rất ít giao tiếp với bên ngoài, này có tính là trừng phạt anh không?
“Vợ…” Trong giọng nói Hình Liệt Hàn lộ ra một tia cầu khẩn: “Bao nhiêu ngày rồi? Trong lòng em không tính sao?”
Hai ngày nay con gái luôn nháo đòi ngủ với hai người, Đường Tư Vũ cũng vui vẻ mang theo cô bé bên người, chỉ cần cô mệt, con gái sẽ hoàn mỹ để cô ngủ một giấc ngon.
Nhưng người đàn ông bên cạnh lại lo lắng, thật vất vả mới đem con gái bảo bối gửi đi, tâm tình anh lại bắt đầu nhẹ nhàng.
Đường Tư Vũ bị những lời này của anh chọc cười rộ lên, cô ngẳắng đầu vòng tay ôm lấy thắt lưng của người đàn ông, nhìn gương mặt tuần tú nhìn mãi không chán, cô phá lệ khai ân: “Được, giữa trưa đi dạo phố với em, chiều lại quay về khách sạn nghỉ ngơi.
”
Hình Liệt Hàn lập tức vui vẻ ôm cô: “Được.
Tuân mệnh bà xa đại nhân của anh.
”
Sườn mặt của Đường Tư Vũ bị người đàn ông hôn sâu một cái, lại bị anh ôm lấy đi ra xe.
Trong xe của Hình Nhất Phàm, dọc đường Hình Vũ Điềm không ngừng ca hát, đó là bài hát tiếng Anh mới mà cô bé học được, giọng sữa ngọt ngào làm Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ vui vẻ, nhưng hai người không dám cười, nếu không chỉ sợ làm tiểu công chúa thất vọng.
Cô bé lại còn thật sự nghĩ nghĩ lời bài hát, còn liên lục hát lạc nhịp, tiếng Anh tiếng Trung xen lẫn nhau, đáng yêu đến mức khiến Bạch Hạ không nhịn được muồn hôn một cái.
Rốt cuộc cũng đến biệt thư của Hình Nhất Phàm, cô nhóc kia cả một đường bị nhốt trên ghế trẻ em, vừa đến liền nhốn nháo, Bạch Hạ dẫn cô bé lên bậc thang đi vào đại sảnh.
“Meo…” Âm thanh hưng phấn của mèo nhỏ truyền tới.
“Mao Mao.
” Hình Vũ Điềm lập tức vui vẻ chạy tới ôm mèo.
Hình Nhất Phàm đi vào, hỏi cô nhóc kia: “Muốn uống nước không? Muốn ăn gì?”
“Cháu muốn chơi cùng cô!” Hình Vũ Điềm đi tới, vươn tay nắm lấy tay Bạch Hạ.
Điều này làm Hình Nhất Phàm có chút thương tâm, anh nói với Bạch Hạ: “Có em ở đây, người chú là anh đây liền bị lạnh nhạt.
”
Bạch Hạ xì một tiếng cười rộ lên, dắt tay cô nhóc nói: “Đi, chúng ta đi lên lầu, cô chuẩn bị quà cho cháu.
”
“DạP Cô nhóc kia bây giờ chỉ bám Bạch Hạ.
Hình Nhất Phàm nhìn thoáng qua thời gian, cũng sắp 11 giờ, anh nói với một đôi xinh đẹp hết phần thiên hạ đang lên lầu kia: “Anh chuẩn bị cơm trưa trước.
”
Bạch Hạ cười nói: “Được.
Lát nữa bọn em sẽ xuống.
”
*Ừ.
Đi đi.
”
Công việc hôm nay của Hình Nhất Phàm chính là thay hai vị công chúa một lớn một nhỏ làm bữa trưa, bữa tối.
Bạch Hạ mang theo cô nhóc vào phòng làm việc của cô, ở.
đó đặt rất nhiều bút vẽ mà cô mua về, có bút cô dùng, cũng có loại cho trẻ em, điều này liền làm cô nhóc vui vẻ, đôi mắt mở to chuyển động, lúc thì muốn vẽ cái này, lúc lại muốn vẽ cái kia.
Bạch Hạ nhìn cô nhóc ở trên bảng vẽ tùy ý vẽ một bức tranh, cô nhóc lại đối với tranh của mình thất vọng, bởi vì so với tranh Bạch Hạ vẽ, cô bé cảm thấy của mình thật khó coil “Không sao, chúng ta cùng nhau sửa lại nó một chút được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...