“Được, cô chờ một chút.
”
Người phục vụ đi ra, một lúc sau, Hình Nhất Phàm đẩy cửa bước vào, mà người phục vụ còn lại cũng biết ý, mỉm cười nhanh chóng rời đi.
Bạch Hạ đứng dưới ánh đèn trắng nhẹ nhàng, cả làn da của cô và chiếc váy cưới đều như được bao phủ trong một màn sương trắng trong như pha lê, xinh đẹp đến nỗi khiến cho anh thấy khó thở, không dám thở mạnh.
Sợ rằng cô là một nàng tiên xinh đẹp, sắp làm phép và biến mắt khỏi mắt anh rồi.
Bạch Hạ cũng đang ngắm mình trong gương, chiếc váy cưới nhiêu tâng như mây trôi bông bênh quanh người cô, đẹp như mơ vậy.
Cô cũng nhìn thấy người đàn ông đang bước đến sau lưng mình, cô mím môi khẽ cười, xấu hổ vuốt vuốt mái tóc.
dài, để lộ ra vết dâu trên vai mà anh đã để lại đêm qua.
Hình Nhất Phàm đưa tay ôm lấy eo cô từ phía sau, eo của cô thon đến nhường nào, mềm dẻo đến đâu, tối qua anh đã thử rồi.
“Rất đẹp.
” Hình Nhất Phàm nhìn cô gái trong gương, anh không khỏi cảm thán.
Bạch Hạ dựa vào lòng anh, cùng nhau chiêm ngưỡng hai người trong gương, cảm giác hạnh phúc rõ ràng bao trùm lấy họ.
“Em cũng rất thích.
” Bạch Hạ cười nói.
“Váy cưới đã đẹp, vợ của anh càng đẹp hơn.
” Hình Nhất Phàm lập tức biến thành chàng hoàng tử si tình, dùng hết lời khen ngợi cô.
Từ trong ánh mắt của anh, Bạch Hạ có thể cảm nhận được sự yêu thích của anh, anh không cần nói gì nhiều cô cũng biết vị trí của mình trong lòng anh.
Hình Nhất Phàm phát hiện dưới mái tóc dài của cô vẫn còn chiến tích của anh đêm qua, anh thấp giọng cười, hôn lên đó: “Đây là thành quả của anh đấy.
”
Bạch Hạ thấy anh còn không biết xấu hổ nói như vậy, liền cảnh cáo anh một câu: “Lần sau không được phép hôn những chỗ lộ liễu như vậy nữa, em xấu hổ không dám đi gặp người khác.
”
Hình Nhất Phàm nghe thì nghe đấy, nhưng chưa chắc sẽ làm theo, bởi vì anh thích để lại ở đâu thì đề lại ở đấy.
Hình Nhất Phàm vén mái tóc dài lên, hôn lên chiếc cổ xinh đẹp của cô một lần nữa, sau đó, anh hơi buồn bực nói: “Sao dì nhỏ lại thiết kế váy quây cho em chứ? Có khăn choàng không?”
Bạch Hạ nghe hiểu suy nghĩ của anh, cô không khỏi nở nụ cười giải thích: “Áo cưới chính là thiết kế như vậy mà!
Cũng không hở hang lắm mà anh!”
Hình Nhất Phàm vẫn còn xoắn xít việc xương quai xanh hoàn hảo của cô bị lộ ra ngoài, anh thầm nghĩ, lát nữa đi ra ngoài xem có thể đưa ra ý kiến với dì nhỏ hay không.
“Anh vẫn sẽ ghen đó.
” Dứt lời, Hình Nhất Phàm đứng trước mặt cô, chống má ngắm nhìn, nghĩ xem có thể thay đổi nó như thế nào.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tưởng San thong dong bước vào, bà nhìn Bạch Hạ đang mặc bộ váy cưới, không khỏi cảm thán, tuổi trẻ thật tốt!
“Tiểu Hạ, cháu có thích không? Có chỗ nào không vừa ý không?” Tưởng San bước tới, dịu dàng giúp cô chỉnh lại Váy.
Bạch Hạ cười lắc đầu: “Rất đẹp, dì nhỏ, cháu rất thích.
”
Hình Nhất Phàm đứng ở bên cạnh giơ tay lên: “Dì nhỏ, cháu có chỗ không hài lòng.
”
Tưởng San không khỏi quay đầu liếc anh một cái: “Cháu không hài lòng ở đâu?”
“Cháu thấy nó quá hở hang, có thể bảo thủ hơn được không ạ?” Hình Nhát Phàm đưa ra yêu cầu của mình.
Câu nói này của anh lại khiến Tưởng San bật cười, có vẻ như hủ dấm của cháu trai bà rất to đây!
Bạch Hạ nói: “Dì nhỏ, cháu thấy không sao cả.
”
Tưởng San cẩn thận nhìn chiếc váy cưới của Bạch Hạ, quả thật không có ván đề gì về kiểu dáng, đây cũng là kiểu váy cưới phổ biến hiện nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...