Mặc dù sáu tuổi rưỡi, nhưng Hình Vũ Điềm lớn lên trong sự sủng ái, nên tỏ ra có chút yếu đuối.
Đúng lúc này, Đường Tư Vũ nghe thấy tiếng điện thoại kêu lên trong phòng ngủ chính, cô nhìn con gái một chút liền quay người đi lấy điện thoại.
Hình Vũ Điềm đang khóc lập tức lau nước mắt, đến trước phòng tập đàn, cúi xuống thành thục ấn số của daddy, ấm ức cáo trạng.
“Alo!” Giọng nói ấm áp của Hình Liệt Hàn vang lên, bởi vì anh biết người dùng điện thoại bàn trong nhà gọi cho anh, chỉ có con gái bảo bối củaanh.
*Daddy…” Hình Vũ Điềm cầm điện thoại, trong giọng nói trẻ con có tiêng khóc thút thít.
Tập đoàn Hình thị đại hội cổ đông, Hình Liệt Hàn đã đẩy cuộc họp cổ đông quan trọng lên trước một tháng.
Lúc này, hội nghị vừa bắt đầu được một nửa, vẫn còn đang kẹt trong phân đoạn quan trọng.
Hình Liệt Hàn đang nghe điện thoại, tất cả cổ đông đều không dám có ý kiến, lần lượt dừng lại chuyện đang làm, yên lặng nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí chủ tịch nghe điện thoại.
Nhìn sự dịu dàng và nụ cười từ trên khuôn mặt tuần tú của anh, các cổ đông đều biết người gọi cho anh là ai.
Ngoại trừ vị tiểu thư hai lần một ngày gọi điện thoại của Hình gia kia, còn có thể là ai được đây?
Hình Liệt Hàn đứng dậy, làm một động tác tạm dừng, anh vừa thấp giọng dịu dàng nói, vừa bước ra ngoài phòng họp đi đến ban công.
“Hử? Bảo bảo làm sao vậy?”
“Daddy, mami không cho con ăn trưa.” Hình Vũ Điềm lập tức cáo trạng.
Hình Liệt Hàn nghe xong, không nhịn được cười hỏi: “Tại sao lại không cho con ăn cơm trưa?”
Hình Liệt Hàn biết lúc này chắc chắn là con gái đang bị vợ anh bắt đi luyện đàn piano.
Bởi vì vợ anh hi vọng con gái trong tương lai sẽ là một quý cô đa tài đa nghệ.
Nhưng yêu cầu của Hình Liệt Hàn đối với con gái khoan dung hon, chỉ cần cô bé có lớn lên vui vẻ là được, thậm chí anh đã mở sẵn đường trong tương lai cho nó rồi, thứ anh muốn dạy cho nó là làm thế nào để bảo vệ bản thân trong xã hội phức tạp này.
Ở điểm này, Hình Liệt Hàn cũng tôn trọng quan điểm của vợ anh, nên trên phương diện giáo dục con gái như này, đều là Đường Tư Vũ làm chủ.
Điều này cũng khiến anh luôn nhận được điện thoại đáng thương của con gái.
“Con… con không luyện đàn.” Lúc nói đến lỗi sai của bản thân, giọng của Hình Vũ Điềm chột dạ vài phần, nhưng rất nhanh cô bé lại tiếp tục tố cáo: “Mami nói, cô mới đến nhà ăn cơm, cũng không cho con lên bàn ăn, như vậy con sẽ đói lắm.”
Cô bé rất biết nghĩ cho cái bụng nhỏ của mình.
Lúc này Đường Tư Vũ đứng ở cửa, khoanh tay nhìn con gái đang lén gọi cho ba tố cáo sau lưng cô, cô vừa bắt lực vừa bị sự đáng yêu của con gái làm cho dở khóc dở cười.
*Ngoan, vậy con đi luyện đàn một lúc đi, ba sẽ về nhanh thôi, con và mẹ thương lượng một chút, chỉ cần con luyện đàn nửa tiếng, mẹ sẽ để cho con ăn cơm cùng cô mới có được không?”
Hình Vũ Điềm có chút đáng thương chỉ đành vâng một tiếng: “Được ạI”
“Daddy, vậy bao giờ ba về, con nhớ ba lắm! Ba nhanh về có được không?” Cô bé bụm miệng nói.
Hình Liệt Hàn nghiêm túc nhìn đồng hồ, tính toán thời gian nói: “Khoảng một tiếng nữa ba về! Ngoan, ở nhà nghe lời mẹ.”
“Nhưng con nhớ ba mà!” Cô bé ôm điện thoại không muốn cúp máy.
Đường Tư Vũ đằng sau không khỏi hừ thầm, chồng cô từ sáng đến tối nuông chiều con bé dính người này, giờ thì biết bản lĩnh dính người của nó rồi chứ.
*“Ngoan, ba sẽ họp xong nhanh để về nhà với con!” Hình Liệt Hàn cực kỳ nhẫn nại dỗ cô bé.
“Vâng! Con sẽ ngoan mà, daddy, ba không được nói cho mami là con gọi điện cho ba đấy nhá!” Cô bé còn muốn duy trì hình tượng ở trước mặt mami.
“Được! Ba nhất định sẽ không nói với mẹ.” Hình Liệt Hàn đồng ý.
Đường Tư Vũ đứng ở cửa, nhịn cười lùi về sau, nghe thấy.
cô bé vẫn lưu luyến không rời, nói thêm vài câu nữa mới chịu tắt máy.
Cô ở bên ngoài đợi một lúc, thấy con gái đang ngồi ngoan ngoãn bên cạnh đàn, đôi bàn tay nhỏ bé đánh đàn, không tình nguyện chu cái miệng nhỏ ngồi luyện đàn.
Đường Tư Vũ lập tức tán thưởng một câu: “Điềm Điềm ngoan như: vậy! Giỏi quá.”
Nói xong, cô hôn lên cái đầu nhỏ của cô bé, không làm phiền nó nữa, cô đi đến cạnh sofa cầm một quyển sách xem.
Trên đường đến Hình gia, Bạch Hạ có chút căng thẳng, cho dù từng gặp qua ba mẹ chồng tương lai, nhưng vẫn có một loại căng thẳng nói không lên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...