Khúc Hạo nhắc một câu với Lưu Trung: “Lưu Trung đừng không thức thời, mau đi đi.”
“Tôi đã làm ở đây bảy tám năm.
Lúc Bùi Nguyệt Hoàng mới lên chức tôi đã làm rồi.
Giờ lại vì một thằng nhóc mà đuổi tôi, cô ta thì là sếp gì? Tập đoàn Bùi thị giao vào tay cô ta sớm muộn cũng tàn.” Lưu Trung không khỏi cạy già lên mặt,nói lời nguyền rủa.
“Lưu Trung ăn nói cho cần thận.” Khúc Hạo trầm mặt.
“Khúc Hạo, cậu thất sủng rồi còn đắc ý gì vậy? Năm đó Bùi Nguyệt Hoàng tuyển cậu không phải vì cậu đẹp trai sao? Bây giờ cô ta lại nhìn trúng thằng họ Lam, bỏ cậu rồi, cậu xem cô ta là đức hạnh gì, kiểu đứng núi này trông núi nọ, thay đi thất thường.”
“Có phải anh lại muốn bị đánh nữa? Bùi tổng là sếp tốt nhất tôi gặp, giữa tôi và cô ấy trong sạch, chỉ là quan hệ cấp trên bình thường.
Anh còn linh tinh tôi sẽ đưa anh tới đồn uống trà.” Khúc Hạo nhắc nhở.
Lưu Trung cuối cùng vẫn không cam tâm rời đi, bị hai bảo vệ hộ tống tới cửa.
Lưu Trung nhìn cửa tập đoàn Bùi thị ở sau, nói: “Hừ, tôi không dễ chịu thì các người cũng đừng hòng yên.
Bùi Nguyệt Hoàng, Lam Thiên Thần hai con chó bọn mày chờ đất, tao nhất định không thôi đâu.”
Lưu Trung cũng là một tên không ra gì, tuy rằng anh ta chẳng có máy bản lĩnh, thế nhưng chuyện thù giai thì anh ta là số một.
Lam Thiên Thần đi ra từ phòng làm việc của Bùi Nguyệt Hoàng, anh xuống hành lang của phòng tư pháp.
Ánh mắt bốn phía đều nhìn sang, mang theo nét quái dị, trong mắt đám nhân viên nam còn có sự đồ kị và trào phúng.
Bùi Nguyệt Hoàng là nữ thần trong lòng họ.
Bây giờ Lam Thiên Thần lại chiếm được, tuy anh bám váy đàn bà nhưng lại là Bùi Nguyệt Hoàng.
Ánh mắt lạnh lẽo của Lam Thiên Thần đảo qua, anh hoàn toàn không xem là chuyện gì to tát, đi thẳng tới phòng làm việc của anh.
Hình Nhất Phàm cũng theo thường lệ tới tập đoàn Hình thị, xử lý vài tài liệu cần thiết mỗi ngày.
Bây giờ anh đang ngồi ở vị trí của Hình Liệt Hàn, video thoại mở trên máy.
tính.
Đầu còn lại của video là gương mặt béo tròn đang chiếm nửa màn hình.
Hóa ra là Hình Vũ Điềm đang khoe mấy vỏ sò mà cô bé mới lấy được: “Chú ơi nhìn đi, đây là vỏ sò xanh cháu thích nhát, lúc về cháu tặng cho chú.”
Hình Nhất Phàm nhìn qua màn hình, không khỏi thấy ngứa tay, thật muốn xuyên qua màn hình bóp cái mặt nhỏ ú nu của cháu gái.
“Được, vậy chú chờ cháu về đưa cho chú.”
“Chú, thím xinh gái có ở đó không? Cho cháu gặp tí đi?”
Cô nhóc rõ ràng bị người khác ám thị.
“Cô ấy không ở đây, chờ lần này cháu về là có thể gặp rồi.” Hình Nhất Phàm không cần nghĩ cũng biết là ý của mẹ, muốn xem thử bạn gái anh.
“À, vậy được.
Chờ chúng ta gặp ở nhà nha.
Cháu đi chơi đây.” Cô nhóc cầm theo cái xô nhỏ của mình rồi đi.
Hình Nhất Phàm đã gọi video hơn nửa tiếng.
Anh còn phải làm việc.
Lúc này Tưởng Lam xuất hiện trong màn hình, ánh mắt nghiêm túc: “Nhất Phàm, nói rồi đấy, chờ mẹ về con phải đưa bạn gái về nhà.”
“Mẹ, yên tâm đi, trước giờ con đều giữ lời.” Hình Nhất Phàm cong môi cười.
“Được, vậy mẹ tắt máy.” Tưởng Lam nói xong thì tắt.
Hình Nhất Phàm xoa trán, lúc này cửa phòng làm việc vang lên, là nam trợ lý Trần Bằng được anh sai điều tra vụ Diệp Giai MI.
“Nhị thiếu, chuyện cậu bảo điều tra, tôi có chút manh mối, báo cáo cho cậu trước.”
Hình Nhất Phàm lập tức gật đầu: “Được, anh nói tôi nghe thử.”
“Cậu dặn tôi điều tra Diệp Giai Mị, bà ta và Hồ Thắng là quan hệ bạn học.
Hồ Thắng lên đại học thì Diệp Giai Mị đi làm công.
Thế nhưng hai người liên tục liên lạc, sau đó Diệp Giai Mị gả làm vợ Bạch Thế Trạch.”
“Thế nên quan hệ của họ đứt mát?” Hình Nhất Phàm nhíu mày hỏi.
“Nhìn như đứt đoạn thế nhưng thực thế là không.
Bởi vì thông qua vài đầu mối nên tôi biết được số điện thoại mà Diệp Giai Mị liên lạc nhiều nhát là Hồ Thắng, có điều trên điện thoại của Diệp Glai Mị thì lại hiện tên một người phụ nữ.”
Hình Nhất Phàm hừ nhẹ: “Xem ra họ bảo mật rất tốt.”
“Bây giờ tôi điều tra tới đây, nều thêm được gì, có lẽ sẽ tra được nhiều chuyện liên quan hơn.
Có cần tiếp tục đào sâu không?”
tuy Hình Nhất Phàm đã hét hứng với chuyện của Diệp Giai Mị thế nhưng biết thêm chuyện của bà ta cũng giúp Bạch Hạ.
Anh híp mắt nói: “Anh tiếp tục điều tra quan hệ của họ, nếu có chứng cứ là tốt nhát.”
“Vâng, tôi sẽ tiếp tục điều tra.” Trần Bằng nói xong thì đặt hai phần tài liệu xuống: “Hình tổng đây là tư liệu tôi tìm được, cậu có thời gian hãy xem qua.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...