Tổng Tài Daddy Không Thể Trêu
Bạch Hạ nghiêng đầu cười hỏi.
Hình Nhất Phàm vuốt vuốt cái đầu nhỏ xinh: “Cứ việc giẫm lên, chỉ cần em vui là được.
”
Bạch Hạ cười tủm tỉm nhìn lên nói: “Dẫm lên anh em mới không làm được.
”
Hình Nhất Phàm ôm lấy cô, hôn lên trán, thấy cô biết thương anh thì cũng mãn nguyện lắm rồi.
Cách đó không xa có ba ánh mắt ghen tị nhìn chằm chằm Bạch Hạ, ba cô gái này thời cắp ba xem Hình Nhất Phàm như một nam thần.
Trong suy nghĩ của họ, Hình Nhất Phàm luôn đồng nghĩa với sự lạnh lùng cao ngạo, nhưng hiện tại, cô gái đó làm gì mà có thể chọc anh vui vẻ đến thê?
Trên người cô ta có ma lực gì sao?
Một người trong số họ càu nhàu: “Cô ta chơi ngải Hình Nhất Phàm à? Ánh mắt Hình Nhất Phàm đêm nay cứ dán lên người cô ta.
”
“Hình Nhất Phàm cười rất có duyên! Trước giờ không thấy anh ấy cười, nhưng không ngờ anh ấy cười còn đẹp trai hơn.
”
“Anh ấy cười cũng có phải do cậu đâu! Cậu vui vẻ cái gì chứ? Nếu có thể đẩy người phụ nữ bên cạnh anh ấy ra, mình sẽ đứng bên cạnh anh ấy và làm cho anh ấy hạnh phúc.
”
Ngay bên cạnh ba cô gái này, Diệp Tiêu cũng đang ghen tị, vô tình nghe được lời nói của ba cô gái này, cô ta kinh ngạc nhìn ba cô gái với vẻ oán giận.
Cô ta không ngờ rằng khắp nơi đều có người hâm mộ Hình Nhất Phàm, ba người này xem ra là loại não tàn.
Trong đầu Diệp Tiêu đã có một kế hoạch, cô ta sẽ không chọc tức Bạch Hạ, vì như vậy sẽ khiến Hình Nhất Phàm hét, nhưng cô ta thực sự ghét Bạch Hạ, muốn đêm nay cô ta có một chút màu sắc, để không cho cô có ý thể hiện tình cảm trước mặt cô ta nữa.
Trong mắt Diệp Tiêu, Bạch Hạ nhìn Hình Nhất Phàm mỉm cười, giống như đang hướng cô ta thị uy vậy, chính là cố ý làm cho cô ta nhìn, vì vậy cô ta ghét, cô ta phẫn nộ và cô ta lại càng ghen tị.
“Các cô cũng biết Hình Nhất Phàm à?”
Diệp Tiêu cố tình bắt chuyện với họ.
Ba cô gái quay lại, hỏi ngược lại: “Cô cũng biết anh ấy à2”
“Tôi là đàn em lúc đi học, còn các cô thì sao?”
*Bạn học cấp ba.
”
Diệp Tiêu bật cười, hình như sự quyến rũ của Hình Nhất Phàm đã có từ hồi cấp ba.
Nhìn ba cô gái này mê mẫn anh như vậy, vẫn nên lợi dụng một chút.
*ÁI Vị tiểu thư này, cô biết người phụ nữ đi cùng Hình Nhất Phàm không?”
“Cô ta là ai vậy?”
Một cô gái tò mò hỏi cô.
“Biết! Cô ta! Nói thế nào nhỉ? Cô ta là một cô gái bình thường, nhưng lại cứ dây dưa với Hình Nhất Phàm không buông tay, Hình Nhất Phàm luôn tìm cớ để vung tay nhưng không được.
”
“Cái gì?”
“Quả nhiên con đó câu dẫn Hình Nhất Phàm mài!”
“Cô ta căn bản không có xứng với Hình Nhất Phàm.
Tôi muốn nói rằng không ai trong ba người các cô tệ hơn cô ta”
“Đương nhiên, gia cảnh của chúng tôi, cô ta có thể so sánh sao?”
Ba cô gái này đều tự tin, dù là chị em “nhựa plastic” nhưng bên ngoài họ vẫn giữ được sự thống nhất bề ngoài.
“Tối nay vẫn còn rất nhiều thời gian.
Nếu có ai trong số các cô đuổi cô gái này đi, các cô sẽ có cơ hội làm quen với Hình Nhất Phàm.
”
“Làm sao mà đuổi đây?”
Một cô gái ngay lập tức muồn thử.
Diệp Tiêu cười: “Nếu váy của cô ta bị rách hoặc bị bản, cô ta chắc hẳn không còn mặt mũi nào để ở lại đây, cô có nghĩ vậy không?”
Ba cô gái nhìn nhau, đồng thời đều có ý kiến, đúng vậy, chỉ cần váy của cô bị bẩn, cô phải về sớm, còn hai tiếng nữa mới kết thúc yến tiệc! Sẽ không có ai ở bên cạnh Hình Nhất Phàm.
“Chuyện này thật đơn giản, không phải chỉ là một ly rượu vang đỏ thôi sao?”
Một cô gái tự tin nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...