“Tôi…” Bùi Nguyệt Hoàng cắn đôi môi đỏ mọng, trong một lúc, cô không thể đoán ra mình sẽ đi đâu!
“Cô muốn tiếp tục ở lại chỗ này?”
Lam Thiên Thần nheo mắt hỏi, có một loại không vui.
“Không muốn! Tôi đi với cậu, cậu dẫn tôi đi đâu, tôi theo.
cậu đến đó!”
Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười, trong sáng chói mắt, mang theo vẻ đẹp kinh tâm động phách.
Nó giống như ánh sáng của một viên kim cương, bắt mắt và hấp dẫn.
Hơi thở của Lam Thiên Thần hơi nghẹn lại, lúc này trong mắt anh chỉ có nụ cười của cô, thậm chí anh còn quên bén luôn việc mở cửa thang máy.
“Đi thôi! Vào đi.
”
Bùi Nguyệt Hoàng nắm tay anh, bước vào thang máy, bám lầu một.
Trong thang máy, bầu không khí đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng thở của người bên kia, nhưng tay của Lam Thiên Thần lại nắm chặt, giống như sợ cô hát tay anh ra.
Bùi Nguyệt Hoàng vén mái tóc dài của mình và nói với anh: “Lái xe của cậu đi, đi đâu cũng được.
”
“Được!”
Lam Thiên Thần gật đầu dẫn cô về phía xe của anh.
Ngồi vào trong xe, Bùi Nguyệt Hoàng khen ngợi: “Không nghĩ tới thân thủ của cậu cũng cừ như vậy.
”
Lam Thiên Thần cũng không khoe khoang, anh chế nhạo: “Như tên khốn vừa rồi, một mình tôi có thể xử mười thằng.
”
Bùi Nguyệt Hoàng nghĩ đến cú ngã của Tống Thành một chút, không thể không cười: “Cậu thực sự có thể làm được.
”
Lam Thiên Thần điều khiển tay lái một cách uyển chuyển, quay đầu lại không hài lòng nói: “Tại sao cô lại trở thành bạn đồng hành của anh ta?”
“Tôi có mối quan hệ làm ăn với anh ta, tôi có một dự án trong tay cần phải làm việc với anh ta, hết cách rồi.
Vì lợi ích của công ty, tôi chỉ có thể ủy khuất một chút, cùng anh ta gặp dịp thì chơi thôi!”
Bùi Nguyệt Hoàng cũng có chút bắt đắc dĩ.
Trái tim của Lam Thiên Thần có chút căng cứng, anh đã kiểm tra thông tin của cô, là con gái duy nhất của Bùi gia nên gánh nặng thừa kế công ty đương nhiên đổ lên đầu cô.
Một người con gái, hy sinh để gia tộc mình tiếp tục thịnh vượng, thật sự không dễ dàng.
“Về sau ít tiếp xúc với loại đàn ông như vậy, Bùi gia của cô cũng đâu thiếu tiền, cần gì phải hợp tác với loại khốn nạn đó chứ? Anh ta tiếp cận cô vì anh ta có mục đích, rõ ràng anh ta muốn lợi dụng cô.
”
Lam Thiên Thần dạy dỗ mấy câu, giống như thể Bùi Nguyệt Hoàng là một cô gái ngây thơ không biết nguy hiểm là gì.
Nhưng tắt nhiên là cô không phải, cô đã trải qua những thăng trâm của của công ty, loại đàn ông nào mà cô chưa từng gặp qua chứ?
Biết trong núi có hổ, cô vẫn phải bước lên, cô cũng chưa từng làm chuyện gì để dẫn đến nguy hiểm cả.
Bùi Nguyệt Hoàng mím môi cười nhẹ, vì vừa rồi cô đã uống vài ly ở sảnh tiệc, khiến lời nói và việc làm của cô lúc này nhàn nhã hơn bình thường.
Cô quay sang một bên, một tay đỡ mặt và tay kia dựa vào khung trước, nhìn thẳng vào người đàn ông đang lái xe.
“Còn cậu thì sao? Mục đích tiếp cận tôi là gì?”
Bùi Nguyệt Hoàng cười hỏi.
Ánh mắt của Lam Thiên Thần hơi nheo lại, anh chỉ cắn môi mỏng nhìn về phía trước không trả lời.
Bùi Nguyệt Hoàng rốt cuộc lớn hơn anh máy tuổi? Sao nội tâm của cô trưởng thành và sâu sắc như vậy?
“Lam nhị thiếu, cậu có thể dừng lại! Tôi sẽ bắt taxi về nhà.
”
“Không cần làm phiền.
”
Xe của Lam Thiên Thần bật xi nhan dừng lại, khi Bùi Nguyệt Hoàng định mở cửa, cánh tay của anh vội vàng bắt lấy cô: “Nếu cô muốn về nhà, tôi sẽ tiễn cô.
”
Bùi Nguyệt Hoàng làm bộ muốn xuống xe.
Lam Thiên Thần cuống lên, cổ tay siết chặt, sốt sắng nói: “Cô đi taxi thế này rất nguy hiểm.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...