Hình Nhất Phàm trằm thấp cười: “Còn tức giận không?”
“Giận chứ, kiểu không dễ dỗ được ấy.” Bạch Hạ khoanh tay lại hất khuôn mặt nhỏ nhắn đi.
Hình Nhất Phàm đưa cho cô sợi dây chuyền vừa mới mua: “Vậy thì để anh tiếp tục dỗ.
Còn cái này cho em, anh sẽ đi mua sợi khác cho dÌ..”
Bạch Hạ vội vàng lắc đầu: “Không cần, anh cứ tặng dì sợi này đi!”
Cô chỉ không muốn anh tốn tiền, sợi dây này đã rất đắt rồi.
“Vẫn chưa gả cho anh đã bắt đầu tiết kiệm tiền cho anh rồi đấy à.
Thực sự là một người vợ tốt.” Hình Nhất Phàm nhếch miệng cười, khen ngợi cô.
Bạch Hạ: “…”
Cô đưa tay ra, bóp lấy khuôn mặt tuần tú của anh: “Cái đồ đáng ghét nhà anh, ai muốn làm vợ anh chứ?”
“Đánh là thương, mắng là yêu.” Hình Nhất Phàm nở nụ cười quyến rũ.
Bạch Hạ cũng không còn cách nào nói nồi với anh, cô mở cửa ra, trở lại ghế phụ ngồi xuống, mở gương muốn xem mắt mình có sưng không, lát nữa có gặp người khác được không.
Thế nhưng cô lại nhìn thấy đôi môi của bản thân bị hôn nên có chút sưng lên, như thể thêm một lớp son tự nhiên, vậy mà lại rất xinh đẹp.
Cả người Bạch Hạ không khỏi có chút nóng lên, vẫn cảm thấy anh thật đáng ghét.
Hình Nhất Phàm ngồi vào trong xe, nhìn cô gái đã được dỗ dành tốt, anh thầm thở dài, rút ra một bài học lớn.
Anh khởi động xe, đi về hướng cửa hàng của Tưởng San.
Bạch Hạ trên đường đi cũng đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, hơn nữa, qua lần này, cô mới phát hiện ra cô thật sự không thể mắt đi người đàn ông này, nếu không thì thế giới của cô còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Vừa rồi cô cảm thấy cả thế giới như đã sụp đổ.
Xe của Hình Nhất Phàm dừng ở bãi đậu xe, anh đẩy cửa bước xuống xe, Bạch Hạ cũng xuống xe, Hình Nhất Phàm xách túi trang sức, nắm tay Bạch Hạ đi về phía cửa hàng.
Bạch Hạ không khỏi khẽ trợn tròn mắt, cửa hàng lễ phục này quá sang trọng.
Diện tích rộng gần 500m2, hơn nữa còn có ba tầng, thuộc khu vực hào hoa nhất ở trung tâm thành phó.
*Có phải dì của anh rất giàu không?” Bạch Hạ tò mò hỏi.
Chủ yếu là do Bạch Hạ vẫn chưa biết gia cảnh của Hình Nhất Phàm, nên nhìn vào cửa hàng của Tưởng San, cô bèn nghĩ rằng đây anh là một người rất giàu có mới có thể sở hữu một cửa hàng như vậy.
ì của anh có lẽ cũng khá giàu đấy.
Bà ấy độc lập tự túc, mỗi năm còn sẽ quyên góp hơn một nghìn vạn tệ cho tổ chức từ thiện.”
“Thế chú của anh đâu?” Bạch Hạ lại hỏi.
Hình Nhất Phàm cười nói: “Dì của anh là một quý tộc độc thân, bà ấy đến giờ vẫn chưa kết hôn!”
Bạch Hạ giật mình: “Thật sao?” Vậy lát nữa đi vào đó cô không nên hỏi bậy.
Hình Nhất Phàm đưa Bạch Hạ đi vào, người phục vụ ở ngoài cửa hàng lập tức tươi cười chào hỏi: “Nhị thiếu gia, cậu đến rồi.”
*Di tôi có ở đây không?” Hình Nhất Phàm hỏi.
“Bà chủ đang ở lầu hai tiếp khách hàng, có cân tôi đi mời không ạ?”
“Không cần, để dì tôi tiếp khách đi! Tôi đi tham quan một chút.” Hình Nhất Phàm nói xong liền nói với Bạch Hạ bên cạnh: “Anh dẫn em đi tham quan một vòng của hàng của dì, em xem xem có thích bộ này dạ hội nào không.”
Bạch Hạ ngắm nhìn những bộ váy dạ hội đắt tiền sau quầy kính tầng 1.
Là phụ nữ, cô cảm thấy ngắm rất thích mắt, thậm chí yêu thích mọi thứ ở đây.
“Được!” Bạch Hạ gật đầu, cảm thấy có ánh mắt kinh ngạc xung quanh đang hướng về mình.
Bạch Hạ được Hình Nhất Phàm dẫn lên lầu, những người phục vụ cũng đang dùng ánh mắt để trao đổi.
Có vẻ như đây chính là bạn gái của Hình nhị thiếu gia! Điều này khiến bọn họ nhớ tới máy năm trước, Hình đại thiếu gia cũng đã đưa bạn gái đến đây.
Bây giờ, vị tiểu thư đó đã thành Hình phu nhân rồi.
Bạch Hạ đi lên tầng hai, lại cảm giác hai mắt sáng bừng lên, ở đây mỗi hàng váy dạ hội đều trang nhã đủ kiểu dáng, tất cả đều là làm rất khéo léo, hoàn hảo từng đường kim mũi chỉ.
Hình Nhất Phàm nói với cô: “Em đi xem đi! Thích bộ nào – cũng được.”
Câu này có nghĩa là nhìn trúng bất cứ thứ gì thì thứ đó đều sẽ trở thành của cô.
Nhưng trong lòng Bạch Hạ không muốn có bát cứ thứ gì, nếu bữa tiệc tối nay cần một bộ váy dạ hội vậy thì cô sẽ chọn bộ thích hợp với mình.
Đúng lúc này, một điệu cười quyến rũ vang lên: “Nhất Phàm nhỏ bé của dì, cháu rốt cuộc cũng đến thăm dì rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...