Bạch Hạ sao lại may mắn như vậy? Thế mà lại nhặt được một kho báu như vậy?
“Nào Nhất Phàm, chúng ta uống.” Bạch Thé Trạch nâng ly.
Hình Nhất Phàm cũng nâng ly.
Anh bình thường đều sẽ uống rượu vang, thỉnh thoảng sẽ uống một ít rượu ngoại, nhưng lại rất ít khi uống rượu trắng.
Hương vị cay nồng từ cổ chảy xuống, Hình Nhát Phàm hơi nhíu mày, cảm nhận cổ họng nóng lên.
Bạch Hạ một bên nhìn thấy, có chút đau lòng, kỳ thật anh có thể không cần uống.
“Ba, ba đừng mời rượu anh ấy, anh ấy thực sự không thể uống.” Bạch Hạ sợ ba mình sẽ tiếp tục mời rượu anh.
Ánh mắt Bạch Hạ toát ra sự đau lòng, đó là thật sự, Hình Nhất Phàm chạm phải ánh mắt lo lắng của cô, trong lòng anh liền có một loại suy nghĩ muốn thể hiện.
“Ai nói anh không thể uống.
Đừng lo, anh có thẻ.” Hình Nhất Phàm nói xong, lại uống tiếp một ly.
Anh muốn cô gái này nhìn thấy anh là một người đàn ông thật sự.
Nếu Bạch Hạ biết người đàn ông này uống hăng như vậy đều là muốn thể hiện cho cô xem, Bạch Hạ chỉ có thể nói một câu, ngây thơ.
Mà Hình Nhất Phàm trước nay chưa bao giờ làm chuyện như thé, hiện tại lại làm vì cô.
“Nhất Phàm, tửu lượng không tồi!” Bạch Thế Trạch không khỏi tán thưởng một câu, nói xong lại vươn ly về phía anh.
Bạch Hạ có chút bất đắc dĩ nhìn Hình Nhất Phàm, phút chốc cô lại muốn thử xem rượu là tư vị gì.
“Em uống thử một ngụm.” Nói xong cô liền cầm ly của Hình Nhất Phàm nhấp một ngụm, gương mặt nhỏ lậ tức nhãn lại, nhanh chóng trả ly cho anh.
Hình Nhất Phàm nhìn dáng vẻ của cô, không khỏi bật cười, vươn tay vuốt vuốt cổ cô.
Đại khái là vì sự xuất hiện của Hình Nhất Phàm cùng khí chất mười phần cao quý trên người anh mà hai đứa con của Diệp Giai Mị không dám nói nhiều, đều đang quan sát anh.
Ngay cả con gái nhỏ của Diệp Giai Mị đều đang hâm mộ Bạch Hạ, bởi vì mị lực của Hình Nhất Phàm già trẻ đều không tha.
“Không thể uống thì đừng uống.” Hình Nhất Phàm nói ngược lại với cô.
“Khó uống như vậy, em không uống nữa đâu!” Bạch Hạ che miệng nói.
Hình Nhất Phàm cười ghé sát vào cô: “Khó uống như vậy sao?”
Bạch Hạ lập tức đỏ mặt: “Anh cũng uống ít một chút.”
Câu nói này, đại khái mang ý tứ vợ quản chồng.
“Hạ Hạ, chúng ta chỉ uống một ít.” Bạch Thế Trạch thấy con gái quản nhiều như vậy, mà đàn ông không thích nhất chính là bị phụ nữ quản! Ông không hi vọng con gái bởi vì chuyện nhỏ này mà khiến Hình Nhất Phàm khó chịu.
“Được! Uống xong ly này anh không uống nữa.” Hình Nhất Phàm vậy mà nghe lời cô.
Trong lòng Bạch Hạ ngọt ngào, kỳ thật cô không nghĩ sẽ trước mặt ba tú ân ái, nhưng mà không có biện pháp, cô không thể khống chế muốn xen vào.
Diệp Giai Mị phía đối diện nhìn thấy, đều đã đố kị muốn chế, vị soái ca phú nhị đại này như vậy mà lại nghe lời Bạch Hạ sao? Hiện tại đàn ông như vậy thật sự hiếm có!
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Giai Mị ở lại thu dọn bàn än, Bạch Thế Trạch lại mời Hình Nhất Phàm ra sô pha ngồi uống trà, Bạch Hạ ngồi bên cạnh anh.
Hình Nhất Phàm uống xong hai ly rượu, gương mặt có chút ửng đỏ.
Rượu trắng 53 độ cũng không thể xem nhẹ.
Hơn nữa ly rượu trong nhà Bạch Thế Trạch còn là loại ly lớn, Hình Nhất Phàm uống hết hai ly này, trong người anh đã có chút phản ứng.
“Ba, buổi chiều Nhất Phàm còn có công việc, bây giờ con mang anh ấy về ngủ một giấc, con thấy anh ấy có chút say.” Bạch Hạ đứng dậy nói.
Cô biết Hình Nhất Phàm cùng ba mình cũng không có nhiều chuyện để nói như vậy, để trách anh ngại ngùng đối phó ba mình, cô tính toán đưa anh về trước.
“Được! Cứ như vậy đi, trước về nghỉ ngơi một chút!” Bạch Thế Trạch đứng dậy, cũng không bắt ép giữ lại.
Hình Nhất Phàm đứng lên nói với Bạch Thế Trạch: “Bác Bạch, chúng con đi trước.”
Bạch Thế Trạch lập tức nhiệt tình gật đầu: “Được, lần sau lại đến nhà chơi”
Bạch Hạ cầm túi của mình, cũng vươn tay nắm lấy cánh tay Hình Nhất Phàm.
Hình Nhất Phàm vừa rồi xem nhẹ tác dụng của rượu này, thời điểm uống xong không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cổ họng nóng lên, nhưng hiện tại anh mới biết được rượu này là có tác dụng chậm.
Anh thật sự cảm thấy có chút say.
Diệp Giai Mị nhanh chóng lau tay, cùng chồng tiễn họ.
Diệp Giai Mị nhìn chiếc xe thể thao giá trị kia liền đỏ mắt không thôi, mà lúc này Hình Nhất Phàm đã ngồi vào ghế phó lái.
Lái xe lại là Bạch Hạ? Điều này lại làm nội tâm bà ta không khỏi ganh tị, chiếc xe thể thao sang trọng như vậy lại để cho Bạch Hạ lái?
Bạch Thế Trạch đối với loại xe thế này cũng có vài phần sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...