Anh lấy nước để lại cho cô,Nghiên uống xong cũng no căng bụng rồi muốn đi về nghỉ ngơi mai về thăm mẹ
Băng Nghiên "Đi về đi"
Phó Thi Kỳ "Ăn no chưa"
Nghiên "No rồi"
Thi Kỳ "Vậy đi thôi"
Nói xong hai người đi ra khỏi nhà hàng,lên xe Nghiên ngủ say ngủ ngon như gì,lúc cô đang ngủ Thi Kỳ cầm điện thoại lên chụp ánh cô
Về đến nhà anh không đánh thức cô mà liền bế cô lên phòng mình,gần lên đến cầu thang Nghiên liền giật mình thức dậy, thấy vậy cô liền đòi xuống ngay.
Anh cũng không ép buộc mà thả cô xuống,Nghiên đi nhanh lên phòng tắm rửa rồi lên giường bấm điện thoại nằm nghỉ.
Đến 9 giờ cô đói ngủ rồi chuẩn bị tắt điện thoại thì nghe thấy tiếng gõ cửa,cô liền đi ra mở cửa thấy Phó Thi Kỳ đang đứng ở cánh cửa, khuôn mặt điển trai tỏ ra vô tội ,Nghiên liền hỏi
"Anh hỏi gì vậy"
Thi Kỳ ấp a ấp úng "Tôi….
tôi.
tôi"
Nghiên "Sao vậy,cứ tôi tôi"
Thi Kỳ "Tôi tôi không ngủ được "
Băng Nghiên biết vậy nên cố tình trêu chọc"Hazz, không ngủ được thì thôi,tránh tôi đóng cửa đi ngủ mai còn dậy sớm"
Nói xong cô liền giả vờ đóng cửa lại, Phó Thi Kỳ thấy thế giật mình lấy tay chân ngăn cánh cửa lại
"Đừng! đừng"
Nghiên liền cười thầm trong lòng,nhưng mà cố gắng nhịn cười
Băng Nghiên "Thế giờ muốn sao"
Phó Thi Kỳ "Em ngủ với tôi"
Băng Nghiên"Năm mơ"
anh ta tỏ vẻ đáng thương, không lạnh lùng đáng sợ như thường ngày nữa
Phó Thi Kỳ "Đừng,không có em tôi không ngủ được"
Nghiên vần cố tình trêu chọc "Kệ anh,liên quan gì đến tôi",
Phó Thi Kỳ lúc này không nói nữa,cụp đôi mắt xuống,khuôn mặt xị xuống cúi đầu xuống hai tay bấu vào nhau, Nghiên có để ý thấy giọt nước mắt rơi liền bất ngờ vì anh ta nghe đồn chưa bao giờ làm điều này,anh ta chưa hề thích người con gái nào,khóv vì người ta cũng là một chuyện siêu lạ, Nghiên thấy vậy nhìn anh ta tội nên mới bảo
"Thôi được rồi,tôi ngủ được chưa,nín đi"
Phó Thi Kỳ thấy vậy liền vui mừng, ngước mặt lên khuôn mặt lúc này đẫm nước mắt,Nghiên buồn cười nhưng phải nhịn ,giơ hai tay lên lau nước mắt cho anh ta,anh ta nhìn cô không chớp mắt.
Lau xong anh bế cô lên về phòng mình đặt lên giường,biết cô muốn ôm gấu bông liền lấy con cá heo cho cô ôm,anh ta nằm xuống và bảo
"Em thích gấu bông vậy sao"
Băng Nghiên",Đúng rồi, ở nhà tôi cũng có rất nhiều"
Phó Thi Kỳ"Vậy em muốn có thêm nữa không"
Băng Nghiên "Có chứ"
Phó Thi Kỳ"Vậy tôi mua cho em"
Băng Nghiên"Không cần,tôi kiếm tiền tự mua được rồi"
Phó Thi Kỳ "Hừm,tôi muốn mua cho em cơ"
Băng Nghiên"Xí, không cần"
Phó Thi Kỳ"Hmm.
.
"
Nói xong anh ta khoanh hai tay lên ngực tỏ vẽ giận dỗi, Nghiên thấy vậy vẫn buồn cười,ôm con cá heo rồi quay sang bên kia ngủ,anh ta tức tối hai chân giãy giãy trên giường,Nghiên buồn cười nhưng vẫn nhịn,thấy anh ta cũng thú vị.
Đêm đến, khi đang ngủ thì hai người họ có nghe mưa to gió lớn, từ nhỏ Nghiên đã rất sợ sấm chớp rồi,khi mà đang ngủ cô liền tỉnh dậy không ngủ được vì sợ
*Đoàng*
Tiếng sấm làm Nghiên sợ,cô ôm đầu rồi nhanh chóng sang phía sau lưng Phó Thi Kỳ cúi thấp người xuống sợ hãi,anh ta cũng thức dậy thấy tình hình của Nghiên như vậy nên rất lo lắng và anh ta bất giác nghĩ tới hành động này của cô bé hàng xóm hồi nhỏ của anh,mỗi lần nghe sấm chớp cô bé đó thường ôm đầu rồi ra sau lưng anh trốn tránh, thấy Nghiên vậy anh rất tò mò nhưng cũng bỏ qua và quay lại ôm cô vào lòng,xoa đầu và an ủi cô bớt sỢ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...