Tổng Tài Cuồng Yêu
Nghiên tháo ga giường ra để đi giặt, Phó Thi Kỳ chẳng hề hy biết.
Một lúc sau,nghe tiếng Nghiên ho trong nhà vệ sinh anh ta mới đi lại hỏi
"Làm gì đấy"
"Tôi đang giặt ga giường"
"Ai bảo cô giặt"
"Tôi làm bẩn của anh nên phải giặt"
Phó Thi Kỳ đi vào trong luôn
"Hazz,đứng dậy để đó"
"Thôi anh đi ra đi"
"Không nghe lời à.
Nước thì lạnh, đang mệt với đau bụng nữa đứng dậy đi,mặt xanh xao rồi kìa"
"Kệ đi"
Anh chẳng nói gì,kéo tay cô lên bồn rửa tay rồi kéo ra khỏi nhà vệ sinh
"Lên đó nằm đi"
"Thôi"
"Li qua nhd!"
Nghiên lặng lẽ lên nằm
"Còn đau bụng không"
"c-c-Có ,sao vậy"
Phó tổng chẳng nói gì đi lại ngồi lên giường ngay bên cạnh cô,hai tay anh xoa xoa cho ấm rồi tự nhiên đặt vào bụng Nghiên
"Này,anh làm gì đấy"
"Năm im đi"
Anh đưa bàn tay ấm của mình xoa xoa lên bụng nhỏ của cô.
Nghiên ngượng ngùng cứ bảo anh bỏ ra nhưng anh ta đâu bỏ
Được lúc sau,anh đang xoa xoa bụng cho cô thì bà Hoa mở cửa ra thấy Phó tổng đang xoa bụng cô bà cười,Nghiên ngượng ngùng bảo anh lấy ra lúc này anh mới bỏ
"Cháu ăn cháo rồi uống thuốc sau đó Kỳ Kỳ chườm bụng cho cháu nhé"
"Cháu cảm ơn bác nhiều ạ,làm phiền hai người quá"
"Phiền gì,sau cũng người một nhà cả"
"H--hả,gì vậy bác"
"À thôi cháu ăn rồi uống thuốc đi"
"Vâng"
Bà đặt tất cả đồ xuống rồi đi ra khỏi phòng, Phó Thi Kỳ cầm lấy bát cháo múc từng miếng thổi nguội rồi đút cho cô
"Đưa đây tôi tự ăn"
"Không cần,để im"
"Thôi"
"Nói im là im"
Nghiên im luôn, trong khoảnh khắc này tự nhiên cô thấy anh ta dịu dàng hơn hẳn không giống những lần trước,ăn xong anh đi lấy nước bóc từng viên thuốc đưa cho cô.
Từ nhỏ Nghiên đã sợ thuốc vì đắng rồi nên lần này cô sợ không dám uống
"Uống đi"
"Tôi-tôi"
"Sao,sợ đắng hả"
Nghiên gật gật đầu
"cứ uống đi"
Vì ngại ngùng nên cô cầm lấy từng viên bỏ vào miệng,hai mắt nhắm chặt rồi nhăn mặt uống,thấy thế Phó Thi Kỳ lấy tay che mắt cô lại.
Mãi 5 phút cô mới uống hết mấy viên thuốc, thấy Nghiên uống xong anh lấy từ trong ngăn bàn ra viên kẹo chưa kịp bóc đưa cho cô thì súyt nữa Nghiên nôn ra vì đắng
"Này,này.
Sao vậy"
"Thuốc này đắng quá,tôi chịu không được"
"Hazz,uống thêm nước đi.
Nhanh"
Nghiên cầm cốc nước anh ta đưa uống, uống xong anh ta đưa viên kẹo vào mồm cho cô
"Gì đấy"
"Ăn đi rồi biết"
"Kẹo à,anh cũng thích ăn kẹo này giống tôi hả"
Phó Thi Kỳ lặng người vì kẹo này từ nhỏ anh với cô bé hàng xóm đều thích,thói quen này anh vẫn giữ,lại thêm một tính cách sợ đắng của Nghiên cũng giống cô bé hồi nhỏ ấy.
"Anh nghĩ gì đấy"
Phó Thi Kỳ giật mình,nghĩ trong đầu "Chẳng qua mình nghĩ nhiều" nên mặc kệ
"Xong chưa ,nằm xuống nghỉ đi đề tôi đi lẩy chai nước ẩm"
Phó Thi Kỳ đi lại lấy chai nước ấm mang lại mở áo cô lên đặt chai nước lăn lăn lại trên bụng cô,Nghiên vẫn ngại ngùng không dám nhìn mà ngoảnh mặt sang một bên khác,cô nghĩ trong đầu
"Làm phiền người ta quá nên khỏi ốm cô xin rời đi rồi đi làm trả tiền sau"
"Nghĩ gì đấy, nghĩ đến tên hồm qua à"
"À không không,tôi có chuyện muốn nói!"
"GÌ"
"Tôi ở đây làm phiền hai người quá,tôi có thể rời đi được không.
Tôi hứa kiếm tiền trả hết cho anh"
Sắc mặt Phó Thi Kỳ thay đổi
"Không"
"Tại sao"
"Tại tôi chưa hành cô xong"
"What".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...