Toàn Cơ mời Ngôn Tiểu Nặc ngồi, nhưng lại cười nói với Mặc Tây Quyết: "Anh Quyết, em thật không ngờ, anh lại đích thân đến đây."
Ánh mắt của Mặc Tây Quyết lại nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói: "Thuyết trình của Tiểu Toàn, dù như thế nào anh cũng phải tới."
Thật đáng tiếc lúc này Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống không biết anh đang nhìn cô, cô nghe được câu nói này, trong lòng càng thấy coi thường Mặc Tây Quyết cả trăm lần.
Đàn ông thối, lăng nhăng khắp nơi! Toàn Cơ dường như không phát hiện ra điều gì khác thường, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Trong tay có bút nhưng trong tâm càng cần một chiếc bút, có như vậy tác phẩm của cô mới có linh hồn, mới có thể làm động lòng người khác."
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ về câu nói này, một hồi lâu không nói gì. Chả trách cô luôn cảm thấy tác phẩm của cô thiếu thiếu thứ gì đó, hoá ra là thiếu mất linh hồn, giống như một viên ngọc chết vậy, bên ngoài cho dù đẹp thế nào thì cũng chỉ là, bề ngoài thì ngọc ngà bên trong thì xơ mướp mà thôi.
Cô đã nhận được hướng dẫn, nụ cười rạng rỡ hẳn ra.
Toàn Cơ gật đầu ngưỡng mộ Ngôn Tiểu Nặc, nhìn thời gian rồi cười: "Tôi phải về rồi, Ngôn Uyển Cừ, cố gắng vào lần thi thiết kế nhé, tôi rất tin vào cô."
Ngôn Tiểu Nặc giật mình nói không ra lời, "cô Toàn Cơ, côbiết tôi sao?"
Toàn Cơ chỉ cười nhẹ nhàng, cũng không giải thích gì, rồi rời khỏi phòng nghỉ ngơi.
Ngôn Tiểu Nặc cũng muốn rời đi, nhưng Mặc Tây Quyết gọi lại: "Sao vậy, hưởng thụ xong rồi giờ muốn chạy sao?" "Anh nói linh tinh gì vậy?" Ngôn Tiểu Nặc gần như bị những lời nói của anh nói trúng.
Mặc Tây Quyết đứng dậy, ôm cô vào lòng, những ngón tay dài của anh mân mê lên váy cô, khiến cô cảm thấy buồn. "Tôi không thích con gái vong ơn bội nghĩa." "Tôi không thích con trai dùng ơn đe doạ người khác."
Lời của Ngôn Tiểu Nặc chưa kịp nói xong, Mặc Tây Quyết đã thô bạo hôn lên môi cô. "Này..." Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được nói lên, sau đó động tác của Mặc Tây Quyết càng mãnh liệt hơn, cô cảm thấy toàn thân nhức mỏi.
Mặc Tây Quyết nghe thấy tiếng cô kêu dau đớn, lập tức buông cô ra, trong giọng nói của anh còn mang một chút thương hại: "Anh giúp em giảm sưng."
Mặt của Ngôn Tiểu Nặc lập tức đỏ ửng lên, "Đây là phòng nghỉ ngơi của trường!"
Mặc Tây Quyết ôm cô ngồi xuống, cau lông mày: "Ổ? Lẽ nào em muốn anh giúp em giảm sưng ở sân thể dục?" “Em không có ý đó!" Ngôn Tiểu Nặc đưa tay lên trán, chỉ cảm thấy đau đầu. "Vậy em có ý gì?" Mặc Tây Quyết hỏi lại, tay anh xoa lên bụng dưới của cô, ánh mắt tinh nghịch, "Em đang có ý mời anh?
Đáng tiếc sức khoẻ em không cho phép."
Ngôn Tiểu Nặc không biết nói gì, rồi thấy Mặc Tây Quyết lấy ra một tuýp thuốc mỡ, dùng bông tăm nhẹ nhàng lấy một ít rồi bôi lên môi của cô.
Thuốc mỡ mát lạnh trong suốt mang hương thơm thoang thoảng, lại có mùi thơm man mát, vết sưng trên môi cô tự nhiên đỡ đi rất nhiều.
Anh nói giúp cô giảm sưng hóa ra chính là ý này sao? Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào đôi mắt đen của anh mỗi lúc càng trở lên thích thú, mới biết bản thân cô đã hiểu nhầm. "Anh..." Ngôn Tiểu Nặc định mở miệng nói điều gì đó, ngón tay trỏ của Mặc Tây Quyết đã che lên môi của cô. "Đừng nói gì cả, không thì em không cần thận ăn thuốc mỡ vào trong bụng anh không chịu trách nhiệm đâu." Mặc Tây
Quyết vỗ vào mông cô, biểu thị bảo cô đứng dậy.
Mặt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ bừng lên, trong lòng thầm nghĩ anh là đồ lưu manh.
Mặc Tây Quyết dường như có thể đọc vị suy nghĩ của cô vậy, "Tức giận không tốt cho hồi phục vết thương đâu, em vẫn muốn mở miệng nói chuyện sao?" Nói rồi anh giơ tuýp thuốc mỡ trong tay chậm rãi nói, "Bác sĩ Phó Cảnh Thâm đưa anh thuốc này cũng có tác dụng phết."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết chết lặng, rồi tặng thêm cho anh ta một biệt hiệu mới là “Xấu tính." =
Mặc Tây Quyết đưa thuốc mỡ và tăm bông cho cô, giọng trầm ấm, “Chờ một lúc nếu còn đau thì tự bôi lấy."
Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy thuốc, trên tuýp thuốc còn lưu lại hơi ấm và mùi thơm của anh, trong lòng cô không nói ra được đây là cảm giác gì.
Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiều Nặc đi đường chuyên biệt, ra khỏi đường chuyên biệt là đến xe của Mặc Tây Quyết, trở về biệt thự Hằng An.
Ngôn Tiều Nặc bước vào trong phòng, rửa mặt xong, cô ngắm môi mình trong gương, mặc dù còn hơi đỏ, nhưng cô không còn thấy đau nữa.
Trong tay vẫn còn cầm thuốc của Mặc Tây Quyết, cô nghĩ không ra rốt cuộc Mặc Tây Quyết muốn làm gì, thở một hơi dài, cô cho thuốc vào ngăn tủ.
Khi ra ngoài, cô thấy Mặc Tây Quyết đang trong phòng đọc sách dùng máy tính xử lý công việc, cô không thể không thừa nhận, những lúc nghiêm túc như vậy anh trông thật cuốn hút.
Cô bước vào phòng bếp, chuẩn bị làm chút bánh ngọt, dạo này cô dùng thuốc bổ đến nỗi sắp quên luôn cả vị giác rồi.
Mặc Tây Quyết xử lý công việc xong tự nhiên ra thấy một mùi thơm, anh nhíu mày bước vào nhà bếp. "Làm xong việc rồi sao? Tới ăn một chút bánh ngọt đi!" Ngôn Tiều Nặc cười bước ra từ nhà bếp, trong tay cô cầm hai miếng bánh ngọt.
Mặc Tây Quyết thấy hai miếng bánh ngọt không thể bình thường hơn được nữa, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của cô, tự nhiên tâm trạng anh rất tốt, rồi ngồi xuống.
Ngôn Tiểu Nặc đặt một chiếc bánh ngọt trước mặt anh, sau đó cô lấy một cái thìa bắt đầu ăn.
Vị hương thơm ngọt của kem khiến cho Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất hạnh phúc, Mặc Tây Quyết lấy những phần trang trí trên mặt bánh đưa cho cô. "Anh không thích ăn kem sao?" Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào bánh kem anh cho cô hỏi. “Ừm, anh không thích ăn đồ ngọt." Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng đáp, rồi đưa bánh ngọt vào miệng của mình. "Em xin lỗi, lần sau em sẽ cho ít đường." Ngôn Tiểu Nặc xin lỗi rồi cười nhẹ.
Mặc Tây Quyết ngước mắt nhìn cô một cái, nhưng lại không nói gì, tốc độ ăn bánh ngọt lại càng nhanh hơn. "Anh ăn chậm thôi..." Ngôn Tiều Nặc = thấy anh ăn nhanh không nhịn được nói, "Dễ bị nghẹn lắm đấy."
Mặc Tây Quyết ăn xong bánh ngọt, hỏi tiếp: “Còn có nữa không?"
Ngôn Tiều Nặc nhìn vào đĩa của mình, "Hết rồi, chỉ làm có hai miếng, lần sau em sẽ làm nhiều hơn một chút." “Ừ, em ăn xong rồi thì đừng ăn thêm nữa, chờ chút đầu bếp sẽ tới nấu thuốc bồ." Mặc Tây Quyết đặt chiếc thìa bạc vào = đĩa nói.
Ngôn Tiểu Nặc dùng chiếc thìa xúc một miếng bánh rồi hỏi: “Thuốc bổ còn phải uống bao nhiêu ngày nữa?" "1 tháng." Mặc Tây Quyết trả lời nhanh gọn. "Không phải chứ? Không uống được không?" Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc trở nên phụng phịu.
Mặc Tây Quyết xem báo ngày hôm nay, không ngước đầu lên, “Không được."
Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, buồn thiu ăn tiếp bánh ngọt.
Mặc Tây Quyết thấy cô biểu cảm không vui, anh cau mày đặt tờ báo xuống bàn, rồi rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc sững sờ nhìn theo dáng anh, không biết bánh ngọt ăn hết từ bao giờ, cô cũng không thấy đói.
Ừm, lần sau phải cho ít đường.
Lúc này người giúp việc đem tạp chí của ngày hôm nay đến, Ngôn Tiểu Nặc đang cầm tạp chí thời trang của mình đặt lên bàn thì nghe thấy giọng Mặc Tây Quyết đang phẫn nộ nói chuyện trong điện thoại. "Lập tức đuổi anh ta đi, thay ngay một người khác vào!" "Việc đơn giản như vậy làm cũng không tốt còn cần anh ta làm gì?"
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, tính khí của người đàn ông này thật sự không nên đắc tội, cô ôm tạp chí thời trang vào trong phòng.
Mở trang đầu tiên của tạp chí ra, cả một tờ đầu tiên là khuôn mặt điển trai của Mặc Tây Quyết xuất hiện trước mặt cô, "Ông Mặc Tây Quyết tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, được giới truyền thông ca ngợi là "con trai của Chúa." Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm đọc những dòng chữ giới thiệu bên cạnh ảnh của anh, khoé môi cong lên, lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Con trai của Chúa..Gương mặt này của Mặc Tây Quyết với biệt hiệu của anh thật xứng tầm.
Cô mở một trang khác ra xem thì thấy một bức ảnh quen thuộc, cô cúi đầu xuống nhìn lại bộ váy trên người mà cô mặc, với trên tạp chí giống nhau như đúc.
Không kìm lại được cô tiếp tục lật ra xem, cô nhìn thấy người thiết kế chiếc váy này là cô Toàn Cơ.
Nụ cười của Ngôn Tiều Nặc bị đóng bằng một lúc, rồi lại biểu lộ một suy tư.
Như lời cô Toàn Cơ nói với cô, chiếc váy cô mặc không giống với mọi người khiến cho cô để ý tới cô, hơn nữa còn đối xử với cô khác hẳn.
Nhưng bộ váy này là Mặc Tây Quyết cố ý muốn cô mặc, nhưng lại là một trong những tác phẩm của côToàn Cơ.
Cô nghĩ một hồi lâu, cũng không nghĩ ra tại sao Mặc Tây Quyết lại làm như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc xoa bóp đầu cô, rồi tay của Mặc Tây Quyết cũng đặt lên, vuốt lên tóc cô, trong giọng nói không còn sự phẫn nộ như vừa rồi, "Không được khoẻ sao?" "Không có." Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu nhìn anh cười.
Mặc Tây Quyết gật đầu, lúc này chuông cửa vang lên, Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy mở cửa.
Là một đầu bếp lạ, đầu bếp rất cung kính chào cô: "Xin hỏi là cô Ngôn phải không ạ?" "Là tôi đây." "Cô Ngôn, tôi là đầu bếp chuyên về thuốc bổ được quản gia Duy Đức phái đến, sau này do tôi sẽ phụ trách thuốc bổ của cô Ngôn."
Ngôn Tiểu Nặc tò mò: “Vậy vị đầu bếp lần trước đâu?" "Còn lề mề đứng đó bao lâu nữa? Còn không mau đi nấu thuốc bổ, muốn bị đuổi việc sao?" Không chờ đầu bếp thuốc bổ trả lời, giọng khó chịu của Mặc Tây Quyết vang lên từ phía sau.
Đầu bếp nhanh chóng xin lỗi Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiểu Nặc đành để ông vào.
Cô nhìn đầu bếp đi nấu thuốc bổ bộ dạng như cô là kẻ thù lớn của ông vậy, trong lòng lại thở dài, khi nấu x ong bê thuốc bổ đặt lên bàn, cô thử một ngụm biểu cảm đứng người.
Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết nhìn cô chằm chằm: "Mùi vị thế nào?"
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, cô liếc qua nhìn bộ dạng đang run rẩy của đầu bếp. "Rất ngon." Ngôn Tiểu Nặc lập tức hiểu ra nguyên do, cô cười và ăn thêm một miếng.
Đầu bếp thuốc bổ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rồi vui vẻ nói: "Cậu Mặc, cô Ngôn, buổi tối tôi sẽ lại quay lại nấu tiếp." =
Mặc Tây Quyết gật đầu, đầu bếp vội vàng rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc từ từ ăn hết thuốc bổ trong bát, mùi vị thực sự là tốt hơn rất nhiều vị đầu bếp lần trước, Mặc Tây Quyết không còn thấy cô cau mày như mọi lần nữa, khuôn mặt nghiêm nghị chợt trở nên âu yếm hơn nhiều. "Cậu Mặc." Ngôn Tiều Nặc đặt muỗng ăn xuống, ngước mắt nhìn Mặc Tây Quyết, biểu cảm có chút do dự. "Nói đi." Mặc Tây Quyết nói một câu nhanh gọn.
Ánh mắt của của Ngôn Tiều Nặc rất trong sáng, giọng nhẹ nhàng: "Chỉ vì em thấy vị đầu bếp lần trước nấu ăn không tốt, vì vậy mà anh đuổi việc ông ấy sao?"
Mặc Tây Quyết không ngờ cô lại hỏi thẳng thừng như vậy, muỗng bạc trong tay anh suýt rơi xuống, và một giọt súp rơi ra bàn. "Đừng có nghĩ nhiều, vì anh nhìn ông ta không thuận måt." Giọng của Mặc Tây Quyết rõ ràng là đang giấu sự thật, giống như bị nói trúng tim đen
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...