Tổng Tài Cuồng Vợ

Giọng của Lục Đình tràn đầy vẻ áy náy, Xin lỗi, anh vẫn không thể giúp em về việc thẻ tham dự."

Ngôn Tiều Nặc đương nhiên sẽ không dám trách anh, "Không sao rồi, Lục học trưởng, việc của em đã được giải quyết xong rồi." "Đúng vậy, thẻ của Uyển Cừ còn cao cấp hơn chúng ta nhiều, thẻ của cô ấy là thẻ thông hành cơ!" Phó Cảnh Dao đứng bên cạnh cười nói.

Ngôn Tiểu Nặc kéo tay áo của cô, lắc đầu ra hiệu cô không được nói tiếp nữa, Phó Cảnh Dao vội vàng che miệng lại. "Giải quyết rồi thì tốt, các em mau đi vào đi." Từ sâu thằm trong ánh mắt của Lục Đình có một sự bất ngờ không hề nhẹ.

Ngôn Tiểu Nặc không giám ở lại rồi cùng Phó Cảnh Dao đi vào hội trường.

Dưới ánh mắt chú ý của tất cả mọi người Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở giữa hàng ghế đầu tiên, khi cô ngồi xuống mới phát hiện, hàng ghế đầu tiên là dành cho các lãnh đạo thành phố ngồi, ngay cả hiệu trưởng cũng chỉ được ngồi ở phía xa của hàng ghế đầu tiên mà thôi.

Cô xem lại thẻ thông hành của mình một hồi và xác định lại vị trí này là chính xác, nhưng khi lãnh đạo thành phố lớn tiếng từ phía sau và đi tới, cô vẫn còn thấy da đầu tê tê. "Thế này là thế nào? Sao cô ta lại ngồi hàng ghế chính giữa đầu tiên?" Hiệu trưởng kìm nén lại cơn nóng giận trong người, xét hỏi cô chủ nhiệm Thôi đang đứng bên cạnh.

Sau khi chủ nhiệm Thôi thấy Ngôn Tiểu Nặc, lập tức đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì thầm nói vào tai của hiệu trưởng mấy câu.

Sắc mặt hiệu trưởng đột nhiên thay đổi, nhìn cô một cái, rồi ghé vào tai của lãnh đạo nói gì đó.

Biểu cảm không vui của lãnh đạo sau khi nghe thấy liền lập tức ngồi xuống cạnh cô với một nụ cười, không còn dám có gương mặt kiêu ngạo nữa.

Ngôn Tiều Nặc thở một hơi dài, cô biết chắc là do chủ nhiệm Thôi đã nói tên của Mặc Tây Quyết ra, không thì cô đã sớm bị đuổi ra ngoài rồi.

Lòng bàn tay cô đồ một chút mồ hôi, khiến cho thẻ thông hành độc nhất vô nhị có một chút ươn ướt. "Ngôn Tiểu Nặc, vừa rồi thật ngại quá, cô đừng để bụng nhé." Lãnh đạo thành phố chợt nhẹ giọng cúi đầu nói với cô.

Ngôn Tiểu Nặc cười lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Không sao ạ."

Lãnh đạo thành phố thấy vậy nhẹ nhõm đi nhiều, cười một nụ cười rạng rỡ mang chút nịnh hót: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt."


Ngôn Tiều Nặc vẫn cười nhẹ, cô không muốn tỏ vẻ lấy thế bắt nạt, huống hồ nếu không phải là Mặc Tây Quyết, lãnh đạo thành phố e rằng không thèm nhìn cô một cái.

Tiếp theo là lễ khai mạc chính thức, sau đó người dẫn trương trình tuyên bố rằng bài thuyết trình của cô Toàn Cơ sắp bắt đầu, Ngôn Tiểu Nặc ngồi vào chỗ trong vô thức, tập trung sự chú ý hướng đôi mắt về phía khán đài.

Trong tiếng vỗ tay như sấm của khán giả, cô Toàn Cơ bước ra từ cánh gà của sân khấu, trông cô như đang ở độ tuổi đôi mươi, chiếc váy lụa nửa vai lộ ra với dáng vẻ thật duyên dáng, bước đi uyển chuyển và bình thản, cô ấy trông thật toả sáng dưới ánh đèn Flash của vô số phương tiện truyền thông, như thể mặt trăng xuất núi vậy.

Cô Toàn Cơ đứng lên bục thuyết trình, nhìn mọi người ngồi kín ở dưới khán đài với một nụ cười nhẹ nhàng, sau đó ánh mắt của cô lạc lên người của Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc vui mừng "cười khúc khích" trong lòng, vì cô cách cô ấy rất gần thậm chí cô còn nhìn thấy một màu khác lạ trong mắt của cô ấy.

Dung nhan của cô Toàn Cơ thật là mĩ miều nhưng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy hình như đã nhìn thấy ở đâu đó, cô thấy rất quen thuộc. "Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, đây là một vinh dự lớn." cô Toàn Cơ điểm nhiên cười nói, mặc dù nụ cười rất đẹp, nhưng dường như đó là nụ cười công thức tiêu chuẩn, có thể nhìn ra cô ấy không đến mức nhiệt huyết như thế.

Còn về phía Ngôn Tiều Nặc trong lòng cô như có một cú sốc lớn, giọng nói này là giọng nữ trả lời điện thoại khi cô gọi cho Mặc Tây Quyết ngày hôm đó. Mặc dù nghe không giản dị tự nhiên như ngày hôm đó, nhưng giọng của cô có một sự độc đáo khiến ai cũng khó quên nếu như đã nghe qua giọng cô, Ngôn Tiểu Nặc nhớ rất rõ.

Cô...có thể chính là cô Tiều Toàn rồi.

Ngôn Tiểu Nặc chắc chắn lại, bản thân cô không làm điều gì có lỗi, tại sao lại cảm thấy có lỗi cơ chứ? Cô lấy ra bút và vở ghi chép, bắt đầu chăm chú vừa nghe vừa chép lại.

Cô Toàn Cơ nhận xét về những bông hoa, khi cô đã giảng xong những những nội dung được chuẩn bị cho ngày hôm nay, mọi người đều cảm thấy vẫn chưa đủ, Ngôn Tiểu Nặc thậm chí còn chép lại hết từng lời cô ấy nói, viết đến nỗi tay cô mỏi nhừ.

Mãi đến khi người dẫn trương trình công bố đến phần hỏi đáp, Ngôn Tiểu Nặc mới bỏ bút xuống, nhẹ nhàng xoa bóp bàn tay của mình. "Hôm nay đến đây, trong tất cả mọi người ngồi đây, tôi chỉ để ý đến một người rất đặc biệt, vì vậy, tôi chỉ muốn cô ấy hỏi tôi, sau khi kết thúc tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy." Nụ cười của cô Toàn Cơ vẫn vậy, nhưng những gì cô nói ra khiến mọi người đều cảm thấy phấn khích.

Lúc này Ngôn Tiểu Nặc thấy cô Toàn Cơ đang nhìn chằm chằm vào cô, cô khẽ nắm chặt ngón tay lại.


Cô Toàn Cơ nhìn Uyen Cừ cười nhẹ: "Chính là bạn này, đang mặc một bộ váy tham dự buổi thuyết trình của tôi."

Ngôn Tiểu Nặc lập tức thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn cô, cô từ từ đứng lên, lắp bắp không nói lên lời, gương mặt đỏ ửng.

Cô Toàn Cơ nói nhẹ nhàng: "Xin lỗi, vừa rồi nói vậy là muốn nói với mọi người, với tư cách là nhà thiết kế, suy nghĩ của bản thân không thể phá khỏi quy tắc, một nhà thiết kế mất đi ý tưởng và dũng khí cũng giống như con chim bị mất cánh vậy, mãi mãi không thể bay cao, bay xa được. Vì vậy tôi đánh giá cao bạn đang mặc váy này."

Hoá ra đây là lý do Mặc Tây Quyết cứ bắt cô phải mặc chiếc váy này, nếu như hôm nay cô mặc đồng phục giống như những người khác, cô Toàn Cơ sẽ không chú ý gì đến mình, càng không cho cô cơ hội thỉnh giáo cô ấy.

Là cô đã hiểu nhầm Mặc Tây Quyết.

Ngôn Tiểu Nặc tự nhiên thấy nhẹ nhõm rất nhiều, rồi nở một nụ cười biết ơn với cô Toàn Cơ.

Cô Toàn Cơ nhìn cô gật đầu: "Bạn học sinh này, bạn có thể hỏi tôi bất kỳ câu hỏi nào, nếu tôi biết nhất định sẽ trả lời." So với = lúc thuyết trình thái độ của cô Toàn Cơ đột nhiên thân mật hơn rất nhiều.

Trước khi nói Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu chào lịch sự với cô Toàn Cơ, sau đó mới mở miệng: "Cảm ơn, hôm nay tôi đã mang hết tất cả các bản thiết kế của tôi đến đây, mong cô cho lời nhận xét ạ."

Cô Toàn Cơ vẫn gật đầu với một nụ cười, sau đó người dẫn Chương trình lấy bản thiết kế trước đó của Ngôn Tiểu Nặc 9/16 đưa cho cô Toàn Cơ.

Cô Toàn Cơ mở tập thiết kế ra, cần thận xem qua khoảng 1 phút.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rằng đây là 1 phút dài nhất cô từng trải qua, lớp váy mỏng sau lưng cô đã đồ hồ hôi.

Cô Toàn Cơ xem xong, gập lại tập thiết kế và nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Hãy đến phòng nghỉ của tôi nói chuyện."


Ngôn Tiểu Nặc sững người một chút, lúc này, không biết ai kêu lên ở ngoài cửa: "Cậu Mặc Tây Quyết!"

Cô ngạc nhiên nhìn lại, cả hội trường ngoài Toàn Cơ và cô ra, tất cả mọi người đều đứng lên, bao gồm cả lãnh đạo thành phố đang ngồi cạnh cô.

Vị trí của Ngôn Tiều Nặc cách cửa rất xa, cô chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Mặc Tây Quyết, nhưng lại không nhìn thấy 10/16 biểu cảm trên mặt anh.

Lãnh đạo thành phố nhanh chóng bước nhanh tới cạnh Mặc Tây Quyết, lúc này Mặc Tây Quyết mới từ từ bước tới, vừa đi vừa nói: "Bài thuyết Trình của cô Toàn Cơ quả nhiên là đặc sắc tuyệt vời."

Từng bước đi của Mặc Tây Quyết đều quý phái giống như đế vương vậy, nhưng ngược lại ấn tượng của Ngôn Tiều Nặc là " Đồ lưu manh", "Không biết xấu hổ".

Cô Toàn Cơ chỉ điểm đạm nhìn anh cười gật đầu.

Nhưng Ngôn Tiểu Nặc lại trở lên lo lắng, thu lại ánh mắt đang hướng vào người anh, cúi đầu xuống, giả vờ như không quen biết Mặc Tây Quyết.

Lúc Mặc Tây Quyết bước qua người Ngôn Tiểu Nặc, nhưng lại không nhìn cô một cái, mà còn đi thẳng đến gần chỗ cô Toàn Cơ, với một giọng nhỏ nhẹ, “Bài thuyết trình đang đến đoạn nào rồi?"

Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, hoá ra anh ấy chỉ vừa mới tới?

Lãnh đạo đứng bên cạnh nhanh chóng trả lời: “Đến đoạn hỏi đáp rồi ạ."

Cô Toàn Cơ cười hướng về phía Ngôn Tiểu Nặc nói: "Tôi khá thích cô gái này, đang chuẩn bị về phòng nghỉ thảo luận về bài thiết kế cùng cô ấy."

Mặc Tây Quyết lúc này mới nhìn Ngôn Tiểu Nặc, anh bước từng bước một về phía

CÔ.

Ngôn Tiểu Nặc cố gắng bình tĩnh đứng đó, thấy Mặc Tây Quyết tiến lại gần mình, cô cảm thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng khi nghe thấy giọng của Mặc Tây Quyết: “Tầm nhìn của cô rất độc đáo." =


Không biết đây là khen hay là chê nữa,

Ngôn Tiểu Nặc sững người nhìn Mặc Tây Quyết, đôi mắt đen và sâu thẳm của anh, vẻ mặt hờ hững, so với bình thường cô hay thấy như thể là hai người khác biệt. "Còn không đi sao?" Giọng của Mặc Tây Quyết trầm xuống hai tông, Ngôn Tiểu Nặc không dám nhìn anh ấy một cái, nhanh chóng cùng Toàn Cơ đi vào phòng nghỉ ngơi sau khán đài.

Mặc Tây Quyết đi đằng sau Toàn Cơ rồi ba người cùng đi ra hậu trường.

Toàn Cơ nhẹ nhàng cười nói: "Tôi vào nhà về sinh một chút." Nói xong, cô không để ý đến Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc, đi thẳng đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang. “Giả vờ như không biết anh? Hử?" Mặc Tây Quyết ép cô dựa vào tường, cánh tay ôm lấy vòng eo của cô, rồi đổ sát người vào cô.

Ngôn

Tiều

Nặc sợ hãi nhìn xung quanh, rồi phát hiện thực sự không có ai cả, rồi mới dám mở miệng: "Anh đừng có làm như vậy, ở đây chắc chắn lắp đặt máy quay, hơn nữa cô Toàn Cơ sắp quay lại rồ..." "Vậy thì đã làm sao?" Gương mặt của Mặc Tây Quyết càng gần cô hơn, mùi thơm nhẹ nhàng lan toả quanh mũi cô.

Ngôn Tiểu Nặc sững sờ nhìn Mặc Tây Quyết, giống như người ngoài hành tinh vậy: "Không phải anh để ý đến cô Toàn Cơ sao?"

Lông mày của Mặc Tây Quyết hơi cau lại, “Để ý, thì làm sao?"

Ngôn Tiều Nặc nói không ra lời, anh rõ rằng là để ý tới cô Toàn Cơ, nhưng lại đối với cô như vậy? anh rốt cuộc là hạng đàn ông gì vậy "Không có gì." Ngôn Tiểu Nặc hơi cúi đầu xuống. "Em đang ghen sao?" Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết gần như sắp chạm vào má cô, rồi nhẹ nhàng liếm lên đuôi tai tròn bóng của cô. "Em." Ngôn Tiều Nặc đang định nói = điều gì thì nghe thấy tiếng giày và tiếng nước chảy.

Cô không để ý đến bất cứ điều gì, đẩy t ara. mạnh Mặc Tây Quyết ra.

Nhưng Mặc Tây Quyết lại sẵn tư thế ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn lên làn môi anh đào của cô, nụ hôn này thật mãnh liệt, giống như anh đang muốn tuyên bố chủ quyền của anh với cô.

Ngôn Tiểu Nặc mạnh tay đầy anh ra, trong lòng tức giận mắng một câu, “Đồ dã thú", rồi nhanh chóng lấy lại hơi thở, rồi nhìn thấy cô Toàn Cơ với tư thái thanh lịch đang bước lại gần. "Đề hai người phải đợi lâu rồi." Nụ cười của Toàn Cơ rạng rỡ, mở cửa phòng nghỉ ngơi ra, "Mời vào."

Mặc Tây Quyết giả bộ như không có chuyện gì xảy ra vậy đi về phía trước, Ngôn Tiểu Nặc hít hơi thật sâu, mới kìm chế sự thôi thúc muốn đá anh một cái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui