Tổng Tài Cuồng Vợ

Lục Đình nhìn thấy cô ấy bước tới cười nhẹ nhàng với cô: "Ngôn Uyển Cừ."

Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại chỉ thấy cổng trường vắng tanh, xe của Mặc Tây Quyết sớm đã không còn ở đó.

Cô bình tĩnh lại cười nhẹ: “Lục học trưởng, có chuyện gì sao?" "Ừm, tối mai em sẽ đi chứ?" Lục Đình nhẹ nhàng hỏi cô.

Ngôn Tiểu Nặc gật nhẹ nói: “Em sẽ đi." “Vậy, anh có thể đi cùng em không?" Lục Đình hỏi thêm.

Ngô Tiểu Nặc đưa mắt xuống, “Em chỉ đi xem một chút, không cần đâu."

Lục Đình cười nhẹ nói: "Không sao, đây là giấy mời dự tiệc giao lưu em cầm lấy."

Ngôn Tiểu Nặc nhận giấy mời nói: "Cám ơn, em phải vào học rồi, em đi trước đây." Nói xong cô vội vàng bước đi .

Những góc váy màu gạo sữa của cô bay thướt tha, Lục Đình nhìn dáng vẻ của cô mà say đắm.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đề kịp giờ lên lớp, lúc tiếng chuông vào giờ vang lên cô mới vội bước vào lớp, thì chỉ thấy còn chỗ ngồi duy nhất ở trong góc hàng ghế cuối lớp, cô không nghĩ nhiều liền ngồi vào.

Nhưng lại cảm thấy dưới mông cô có một vũng nước, cô vội vã đứng lên thì nhìn thấy trên ghế cô ngồi đây là những hạt nước. đi xem một chút, không cần đâu."

Lục Đình cười nhẹ nói: "Không sao, đây là giấy mời dự tiệc giao lưu em cầm lấy."

Ngôn Tiểu Nặc nhận giấy mời nói: "Cám ơn, em phải vào học rồi, em đi trước đây." Nói xong cô vội vàng bước đi .

Những góc váy màu gạo sữa của cô bay thướt tha, Lục Đình nhìn dáng vẻ của cô mà say đắm.


Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đề kịp giờ lên lớp, lúc tiếng chuông vào giờ vang lên cô mới vội bước vào lớp, thì chỉ thấy còn chỗ ngồi duy nhất ở trong góc hàng ghế cuối lớp, cô không nghĩ nhiều liền ngồi vào.

Nhưng lại cảm thấy dưới mông cô có một vũng nước, cô vội vã đứng lên thì nhìn thấy trên ghế cô ngồi đây là những hạt nước. giá thấp dưới 7 số cả, lúc này điện thoại cô vang lên. "Cô Ngôn, quần áo mới đã được mang đến phòng để đồ, phòng để đồ ở giáp phòng ngủ, mời cô qua xem. Quản gia Duy Đức nói."

Ngôn Tiểu Nặc lập tức đến phòng để đồ, cô phát hiện phòng để đồ còn to hơn cả phòng ngủ của cô, nhìn thấy quần áo, giày dép, túi xách trong đó cô có cảm giác như đang ở trong khu thương mại.

Mặc Tây Quyết biến nơi này thành thế này là để quay phim sao? Trong lúc kinh ngạc, cô phát hiện trong lòng cô có một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lướt qua.

Thời gian không còn sớm, nếu không trở lại, tiết học này coi như không còn nữa, Ngôn Tiều Nặc lập tức ra ngoài.

Nhưng lại không ngờ chạm phải Lục

Đình ở cổng khu ở. "Lục học trưởng, sao anh lại ở đây?" Ngôn Tiểu Nặc giật mình trong một ngày mà chạm mặt đến hai lần, sao lại trùng hợp thế?

Lục Đình cũng thấy giật mình và nói: "Nhà anh ở đây, buổi chiều anh không có lớp nên quay lại trường lấy chút đồ."

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu nói: "Ồ"

Lục Đình cười nhẹ hỏi: “Em cũng sống đây à?"

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu vội vã nói: "Không phải, em chỉ đi qua thôi." "Đi qua? Không phải em phải lên lớp sao?" Lục Đình nhíu mày hỏi.

Ngôn Tiểu Nặc cười ngượng nói: “Em không cần thận làm bần quần áo nên về nhà thay, không nói chuyện với anh nữa, em phải quay lại lên lớp rồi.


Không đợi Lục Đình trả lời Ngôn Tiểu Nặc liền vội vã chạy đi.

Lục Đình thấy chiếc váy liền thân màu tím nhạt trên người cô với chiếc váy màu gạo sữa cô mặc trước đó được làm bằng nhãn hiệu cao cấp Dior, số lượng có hạn trên thế giới. Những thứ đó lẽ nào là trang phục hàng ngày của Ngôn Uyển Cừ?

Tập đoàn Diệu Hoa trên thị trường S chỉ là một tập đoàn bình thường thôi mà, có điều anh ta nghe nói gần đây tập đoàn Diệu Hoa làm ăn rất tốt, bố anh nói: "Tập đoàn Đế Quốc gần đây đã cho tập đoàn Diệu Hoa một đơn hàng lớn, kiếm được nhiều tiền cũng là chuyện thông thường."

Ngôn Tiểu Nặc một mạch chạy đến lớp, tiết học vừa hay kết thúc, trong lòng cô chút hụt hẫng.

Lãng phí bỏ qua mất một tiết học, cô chưa học được gì đành tìm bạn mượn vở chép bài.

Cô cúi lưng xuống thì phát hiện, sách và vở viết của cô đều không thấy nữa! mắt của Ngôn Tiểu Nặc chớp nhẹ, đi thẳng về phía trước mắt của Trần Đình Đình. "Trả đồ lại cho tôi." Ngôn Tiểu Nặc từ trên cao nhìn xuống đối mặt với Trần Đình Đình , lạnh lùng nói.

Sắc mặt của Trần Đình Đình trầm lại, "Đồ của cô tôi làm sao mà biết ở đâu?" Ngôn Uyển Cừ, đồ của mình không tự giữ gìn cho tốt thì đừng có mà ngậm máu phun người." "Tôi nói lại lần nữa, trả lại đồ cho tôi." Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng nhận ra điệu cười đắc ý loé lên trong mắt cô ta, " Không = thì tôi không khách sáo đâu"

Khẩu khí lớn phết nhỉ, Ngôn Uyển Cừ, "Tôi thích không giả đồ cho cô đấy, cô làm gì được tôi?" Trần Đình Đình đứng dậy ngạo nghễ hỏi lại.

Ngôn Tiểu Nặc điểm đạm hỏi: "Vậy là cô thừa nhận đã lấy đồ của tôi?" "Đúng vậy, sách vở của cô đều ở chỗ tôi, muốn lấy lại à? Quỳ xuống xin tôi, chưa biết chừng tôi sẽ giả lại cho cô." Trần Đình Đình vừa nghịch tóc của mình vừa cười.

Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ đưa điện thoại giơ lên trước mặt cô ta nói: "Lời cô vừa nói tôi đều ghi âm lại rồi, giả hay không thì tuỳ cô."

Mặt của Trần Đình Đình lập tức biến sắc: “Ngôn Uyển Cừ cô có ý gì?" "Tôi có ý gì cô rõ nhất, trả lại đồ cho tôi thì sẽ không có chuyện gì nữa, không trả lại đồ cho tôi, tôi có cách trị cô!" Ngôn Tiểu Cừ không một chút mảy may, đối với hạng người bắt nạn tận mặt người khác trước nay cô không khách sáo. "Trị tôi? tôi xem rốt cuộc là ai trị ai!" Trần Đình Đình tức giận phẫn nộ lao về hướng Ngôn Tiểu Nặc.


Ngôn Tiểu Nặc sớm đã có phòng bị, vội vàng tránh khỏi cô ta, nhưng lại không nghĩ đến đằng sau mình có bục giảng, cô suýt nữa thì ngã.

Ngay lúc này một cô gái dáng điệu cao ráo hon gọn lao tới trước mặt cô, giữ chặt lấy cổ tay của Trần Đình Đình kéo cô ta rơi vào chỗ ngồi.

Trần Đình Đình nhìn vào cô ấy ánh mắt rụt rè nói: “Phó Cảnh Dao?"

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cái tên này hình như rất quen, ánh mắt cô anh loé sáng, Phó Cảnh Thâm, Phó Cảnh Dao?

Phó Cảnh Dao túm lấy cổ của Trần Đình Đình và nói một câu: "Cầm đồ của người khác còn ý đồ hại người?"

Trần Đình Đình vừa nghe, vội vàng mang sách vở của Ngôn Tiểu Nặc đưa ra trước mặt Phó Cảnh Dao và không dám nói thêm lời nào nữa.

Phó Cảnh Dao đưa sách vở cho Ngôn Tiểu Nặc cười và nói: "Xin chào, tôi vẫn chưa biết cô tên là gì?" "Tôi là Ngôn Uyển Cừ, cảm ơn cô." Ngôn Tiểu Nặc cười cảm kích nhưng lại không dám nhắc đến việc cô quen biết Phó Cảnh Thâm.

Phó Cảnh Dao gật đầu rồi nhìn thấy chiếc váy màu tím nhạt mặc trên người cô ấy ánh mắt thoáng chút thay đổi cười và nói: "Dù sao cũng không có tiết nữa, chúng ta đi nói chuyện chứ?"

Ngôn Tiểu Nặc cười gật đầu: “Được."

Hai người cùng nhau vào một vườn hoa nhỏ cạnh toà nhà dạy học Phó Cảnh Dao mới bắt đầu nói: "Giá của chiếc váy mặc trên người cô quả không tầm thường, xem ra gia đình cô chắc rất khá giả, sao cô lại có thể nhịn hạng người như Trần Đình Đình thế?"

Ngôn Tiểu Nặc không nghĩ đến cô ấy lại hỏi điều này, cười nhẹ và nói: “Tôi đến đây để học chứ không phải để gây sự."

Váy của cô ấy là Mặc Tây Quyết đưa, nhà cô ấy... trong một căn nhà cũ ở quê.

Phó Cảnh Dao nhìn gương mặt mộc mạc thanh tú của cô, chiếc váy này cô cũng đã từng thấy trên tạp chí, nhưng lại thấy người mẫu mặc không đẹp bằng Ngôn Tiểu Nặc.

Tia nắng vàng của hoàng hôn dọi lên chiếc váy màu tím nhạt hiện lên thật dịu dàng mĩ lệ, chỉ có điều vừa rồi xem cô ấy và Trần Đình Đình đôi co với nhau, chỉ sợ không phải là con thỏ trắng mà ai cũng dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài cô thể hiện.


Phó Cảnh Dao càng có thêm thiện cảm với Ngôn Tiểu Nặc: "Tôi cũng học ngành thiết kế, tôi ở lớp 2, cô ở lớp 1, chúng ta là bạn học."

Ngôn Tiểu Nặc đối với thái độ thân thiết của cô mà sững người, cười: "Thảo nào cô xuất hiện kịp thời." "Tôi cũng chỉ là đi qua thôi." Phó Cảnh Dao cười nhẹ, lúc này điện thoại cô vang lên, Phó Cảnh Dao lấy điện thoại ra nghe, nói một câu, “Được rồi, tối nay em sẽ về nhà, tạm biệt, chút gặp lại!"

Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy cười nhẹ. “Uyển Cừ à, mình phải về nhà rồi, hôm khác chúng ta lại chơi cùng nhau!" Phó Cảnh Dao cười nói với cô ấy, nụ cười thật là rạng rỡ.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Được". Sau đó nhìn thấy bóng dáng của Phó Cảnh Dao tràn đầy sức sống, dáng vẻ phấn khởi hào hứng, đến khi nào cô ấy mới được tự do tự tại như vậy.

Thở một hơi nặng nề, cô đi về hướng cổng trường, quả nhiên cô thấy Mặc Tây Quyết đang ngồi trong xe đợi cô ấy.

Mặc Tây Quyết nhìn thấy bộ váy trên người cô, cau may: "Bộ này với bộ lúc em ra ngoài sao lại không giống nhau vậy? lẽ nào là Duy Đức đã nhầm?"

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đáp: “Không phải, không phải, là do em không cần thận làm bần nên mới thay bộ này." "Ngôn Tiểu Nặc anh phát hiện em thực sự rất ngốc." Mặc Tây Quyết không vui chau lông mày, "Sao lại có thể không cần thận như vậy?"

Ngôn Tiểu Nặc xấu hổ cúi đầu xuống.

Mặc Tây Quyết thấy cô ấy cúi đầu xuống bộ đôi lông mày dài hiện lên thật đáng yêu, trong lòng anh có chút dao động, ôm cô ấy lên đùi của anh, nhỏ nhẹ nói với cô: "Lần sau còn ngốc như vậy thì sẽ nhốt em ở trong nhà." Tránh để em bị xây xát khiến anh lo lắng.

Ngôn Tiểu Nặc trong lòng cảm thấy ngượng ngùng liền nói: "Lần sau em sẽ chú ý. Đúng rồi hôm nay em làm quen với một người bạn." "Là nam hay là nữ thế?" Mặc Tử Quyết lập tức hỏi. "Nam thì sao mà nữ thì sao?" Ngôn Tiểu Nặc hỏi ngược lại. "Là nam thì vĩnh viễn không được còn nữ thì anh phải tìm hiểu mục đích của cô ta." Trong đôi mắt đen của Mặc Tử Quyết = bắt đầu có chút hoài nghi.

Miệng của Ngôn Tiểu Nặc mím lại, "Tính chiếm hữu trong con người này có phải là quá lớn không?" "Cô ấy tên là Phó Cảnh Dao." Ngôn Tiểu Nặc không vui trả lời, "Em ở lớp 1, cô ấy học ở lớp 2." "Ồ, hoá ra là vậy, cô ấy là em của Phó Cảnh Thâm." Mặc Tử Quyết nói thêm một câu, "Mục đích của cô ấy rất bình thường, em có thể yên tâm qua lại với cô ấy." "Em biết." Mặc Tử Quyết thấy điệu bộ giận giữ của cô tự nhiên trong lòng có gì đó vui vẻ nói: "Vì vậy liệu anh có thể hiểu thành rằng em thích anh?"

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc mở to miệng, rốt cuộc đây là phản ứng gì vậy? "Lẽ nào đây là?" đôi mắt của Mặc Tây Quyết chớp chớp. "Anh nhìn đầu ra thế?" Ngôn Tiểu Nặc lập tức hỏi. "Vậy em vội vàng biểu lộ mục đích của em với anh làm gì?" Mặc Tử Quyết nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô, "Nói với một người con trai mục đích bình thường, đó chính là thể hiện lời mời rất là rõ ràng."

Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa thì ngất.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui