Tổng Tài Cường Thế Sủng Vợ Vợ Yêu Hãy Ngoan Ngoãn!


Diệp Thư cầm lấy túi da mở ra, bên trong là hai bản thỏa thuận trước khi kết hôn đã được bổ sung giống như nhau.
Cũng giống như bản thỏa thuận ban đầu, Thịnh Thiếu Sâm sớm đã ký tên.
Chỉ có bổ sung thêm hai điều khoản.

Chính là lý do anh ta đã dùng để dụ dỗ cô ký tên vào bản thoả thuận đầu tiên.
Giúp cô tìm ra nguyên nhân cái chết của cha và đoạt lại tập đoàn Diệp thị.
Trong lòng Diệp Thư có tia ấm áp lướt qua.
Sau khi cha qua đời, cô phải nếm trải qua tình người lạnh nhạt, cảm giác bị phản bội, bị tổn thương, hiếm thấy khi còn có thể cảm nhận được lòng tốt từ người khác.
Diệp Thư ký tên của mình lên không chút do dự.
" Thịnh tiên sinh, cảm ơn anh."
" Theo nhu cầu mà thôi! Bất quá, Diệp tiểu thư vẫn nên nhìn kỹ bản thỏa thuận này đi.

Để nhớ rõ, tránh vi phạm thỏa thuận."

Thịnh Thiếu Sâm đem một bản thỏa thuận đưa cho Diệp Thư và nâng mắt lên nhìn cô.

Một thân màu xanh kia phản chiếu vào trong đôi mắt anh, hơi xao động.
Bất giác, giọng điệu của Thịnh Thiếu Sâm đã ôn hòa hơn ngay cả anh cũng không nhận ra: " Dù sao vi phạm thỏa thuận, Diệp tiểu thư cũng không thể bồi thường được."
Sau đó, anh lại vùi đầu tiếp tục phê duyệt công văn.
Tay Diệp Thư đang cầm bản thỏa thuận run rẩy.
Thiếu chút nữa cô đã quên, Thịnh Thiếu Sâm là thương nhân.

Bọn họ chỉ là đang làm một cuộc giao dịch với giá cả rõ ràng, không có ý tốt và tình cảm ở bên trong.
Ân huệ và lợi nhuận mà anh ta cho cô chính là đã bổ sung điều khoản vào bản thỏa thuận.
Và những gì cô phải trả đã được ghi rõ ràng trong bản thỏa thuận trước khi kết hôn hôn này.
Diệp Thư ngồi xuống gần đó và đọc bản thỏa thuận.
Đến lúc này cô mới hiểu tại sao anh ta yêu cầu cô phải đọc rõ các điều khoản.
Bởi vì, cô đã vi phạm một cái rồi.
Giao hẹn giữa bọn họ chính là hôn nhân bí mật.

Mà hôm nay, cô ngang nhiên nói với Cố Tả Thành là cô đã kết hôn rồi, trước mặt của Quan Cửu.
May mắn thay là cô vẫn chưa nói ra đối tượng kết hôn chính là Thịnh Thiếu Sâm.

Nếu không cô phải đối mặt với số tiền bồi thường là 30 triệu nhân dân tệ.
" Thịnh tiên sinh yên tâm, sẽ không có lần sau đâu."
Diệp Thư xếp lại bản thỏa thuận đưa trả cho Thịnh Thiếu Sâm.
Thịnh Thiếu Sâm kinh ngạc, ngẩng đầu lên nhìn cô: " Đã nhớ kỹ hết?" Cũng chỉ có ba phút đồng hồ, tuy rằng điều khoản trong thỏa thuận không quá nhiều, nhưng cũng phải mất nửa giờ đồng hồ mới có thể học được hết theo trí nhớ của một người bình thường.
"Đã khắc cốt ghi tâm." Diệp Thư vỗ ngực cam đoan.

Cô chưa bao giờ quên từ khi còn nhỏ đã có khả năng này,và nhờ khả năng này mà đã khiến cô trở nên nổi tiếng ở Đại học T.
" Ừ." Thịnh Thiếu Sâm thu hồi ánh mắt, tiếp tục phê duyệt công văn.

" Phòng của cô ở bên cạnh.

Nếu có chuyện gì, tôi sẽ tìm cô."
Vẻ lãnh đạm và không quan tâm của anh khiến Diệp Thư xấu hổ.
Cô đứng dậy và đi về phòng.
Cô nghĩ rằng ít nhất căn phòng anh dành cho cô sẽ có màu sắc khác.
Nhưng, rõ ràng, cô đã nghĩ quá nhiều.
Chẳng qua là anh ta mua một công cụ sinh con về nhà thôi.

Bất cứ khi nào anh ta cần, cô sẽ phải thỏa mãn nhu cầu mà thôi.
Làm như thế mà cô lại có quá nhiều hy vọng xa vời?
Diệp Thư đem quần áo trong vali ra sắp xếp.
Sau đó, cô lấy ra chiếc máy tính xách tay mà cha đã để lại và đặt nó lên bàn bằng gỗ mun.
Kiểu dáng của chiếc máy tính rất cũ, và bàn phím trên đó đã bị mòn.

Diệp Thư mở nguồn, nhìn thấy khóa mật khẩu trên màn hình, thử thêm mười mấy cái mật khẩu nữa nhưng đều sai.
Từ khi lấy được máy tính, cô liên tục thử mật khẩu, thử mọi cách nhưng đều không mở được.
Diệp Thư không hiểu tại cha cô – Diệp Trung Minh đã để lại chiếc máy tính cũ này cho cô nhưng lại không cho cô biết mật khẩu mở khóa.
Diệp Thư lặng lẽ tắt máy, thở dài một hơi, thất thần ngã ở trên giường.
Những gì đập vào mắt cô lại chính là hai màu đen và trắng.
Ánh sáng của đèn chùm pha lê thế nhưng cũng là màu trắng, kỳ dị không thể tả nổi.
Diệp Thư nhất thời cảm thấy ngột ngạt, chỉ cảm thấy tâm trạng tự nhiên hạ xuống không rõ lý do.
Cô xếp bằng ngồi xuống, theo thói quen châm một điếu thuốc và hút một ngụm.
Làn khói trắng bao trùm lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhìn không ra biểu cảm lúc này của cô.
Một tay Diệp Thư mở màn hình điện thoại di động, mở ra APP mua sắm, so sánh rồi chọn giấy dán tường màu xanh đầy sao trời.
Tạm thời đồ đạc không có đủ kinh phí để thay thế nhưng ít nhất, cũng phải thay thế giấy dán tường họa tiết hình học đen trắng khủng khiếp này.
Diệp Thư thương lượng giá cả với cửa hàng, đang định đặt hàng thì điếu thuốc đột ngột bị rút khỏi đầu ngón tay..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận