" Ai đó...Tôn...đạo diễn Tôn..." Hai má Âu Lâm Lâm đỏ bừng lên, xấu hổ nhìn Tôn Nam Tước – nhân vật quyền lực nhất trong giới giải trí này.
Giọng nói thâm thúy mang theo ý cười của Tôn Nam Tước vang lên, đôi mắt sâu thẳm của anh ta liếc nhìn khuôn mặt của Âu Lâm Lâm sau đó đảo qua cơ thể của Diệp Thư.
Rõ ràng, so với Âu Lâm Lâm, khuôn mặt Diệp Thư xinh đẹp hơn, nhưng lại cố tình đeo một cái kính đen lớn để che đi một nửa khuôn mặt của mình.
Trái lại, nó khiến một đạo diễn lớn đoạt nhiều huy chương vàng như anh ta cảm thấy hiếm có và mới lạ.
" Diệp Thư..." Anh ta nhíu mày, ý cười xảo quyệt tụ lại nơi đáy mắt.
Ánh mắt không e dè, nhìn thẳng vào khuôn mặt tinh xảo của Diệp Thư.
Diệp Thư nhíu mày, theo bản năng lùi về sau.
Tôn Nam Tước chính là đạo diễn Tôn – đạo diễn lớn, đoạt nhiều huy chương vàng mang tầm quốc tế, cũng là người cô vừa sử dụng để thu hút sự chú ý của mọi người.
Trong giới giải trí này, chỉ cần là người có tham vọng đều sẽ bám vào người này.
Tuy nhiên, cô lại không muốn có dính dáng gì đến người này cả.
Chung quy, hầu hết những người trong giới giải trí hay là trong xã hội, giới thượng lưu ở Tân Thành này đều biết Tôn Nam Tước có bao nhiêu hoa tâm, số người hắn ngủ cùng quá nhiều, chỉ sợ có thể ôm trọn Tân Thành này.
" Đạo diễn Tôn có gì cần chỉ dạy sao?" Giọng điệu Diệp Thư xa cách.
Điều này ngược lại làm cho Tôn Nam Tước càng hứng thú hơn: " Tôi nhớ rõ là vừa mới khi nãy Diệp tiểu thư cầm loa gọi to tên của tôi.
Sao bây giờ lại lạnh lùng như vậy?"
"......" Diệp Thư nhíu mày, chỉ là mượn danh tiếng của anh ta để thu hút sự chú ý của mọi người.
Vậy mà cũng thành cái cớ để anh ta cua gái?
" Nếu đạo diễn Tôn đến đây để hỏi tội thì "Tôi xin lỗi" Không còn chuyện gì khác nữa, chúng tôi đi trước đây."
Diệp Thư nói, lôi kéo Âu Lâm Lâm rời đi.
Âu Lâm Lâm không di chuyển, cô đứng nhìn chằm chằm vào điếu thuốc Tôn Nam Tước đang ngậm trong miệng.
Diệp Thư lại kéo lần nữa, Âu Lâm Lâm mới hoàn hồn.
Cô hướng về phía Tôn Nam Tước vẫy tay: " Đạo diễn Tôn, hôm khác chúng ta trò chuyện, trò chuyện..."
" Nếu tôi nhớ không lầm, vừa nãy Âu tiểu thư và Diệp Tâm Ngữ tiểu thư ầm ĩ như vậy, đoàn phim đã quyết định hôm nay cho nghỉ.
Bây giờ, Âu tiểu thư vội vàng đi đâu vậy?"
Tuy Tôn Nam Tước đã là một nhà đạo diễn có nhiều huy chương vàng mang tầm quốc tế nhưng tuổi cũng không lớn lắm.
Năm nay chỉ mới 33 tuổi, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra sự cao quý.
Đặc biệt là giọng nói, vô cùng trầm thấp tự nhiên, mê hoặc.
Bởi vậy, không có gì bất ngờ khi mọi người đều bị anh ta bắt được tâm.
Ngay cả Âu Lâm Lâm, mắt cao hơn người khác cũng khó chống đở được.
Vì để bảo vệ bạn bè, Diệp Thư bước tới: " Lâm Lâm chúng tôi đang nổi tiếng, lịch trình đã kín.
Mong đạo diễn Tôn thứ lỗi."
" Muốn tôi thứ lỗi cũng không phải không được, đi uống với tôi một chén là được." Tôn Nam Tước không khách khí, trực tiếp đứng lên rời đi.
Ấn tượng của Diệp Thư đối với Tôn Nam Tước lại giảm đi vài phần, nghĩ muốn tìm cớ.
Âu Lâm Lâm cũng đã không chịu đựng được, trực tiếp buông tay Diệp Thư ra, khoác khủy tay của Tôn Nam Tước: " Đạo diễn Tôn muốn nâng đỡ, chẳng lẽ chúng ta lại không đi, đúng không Diệp Thư?"
Âu Lâm Lâm quay người đã thấy Diệp Thư lui nhanh, chuẩn bị rời đi.
Giọng nói trầm thấp của Tôn Nam Tước lướt qua tai Âu Lâm Lâm: "Có vẻ như trợ lý nhỏ của cô không vui lắm."
" Làm sao vậy! Diệp Thư đi đi, coi như là giúp đỡ tao.
Mày có biết là dạo này giải trí Diệu Quang đối với tao đã bắt đầu lạnh lùng...." Âu Lâm Lâm bước tới bên cạnh Diệp Thư, có chút buồn bã nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...