Tổng Tài Cường Thế Sủng Vợ Vợ Yêu Hãy Ngoan Ngoãn!
Diệp Tâm Ngữ cố gắng bảo vệ đầu của mình, vừa chửi bậy, vừa dùng hết sức lực kéo mái tóc dài của Âu Lâm Lâm.
" Ai chiếm đoạt gì của mày? Tại sao mày không nói mày bồi ngủ người khác đến gầy trơ xương, mà chỉ có thể nhận được vai diễn nữ phụ độc ác.
Đâu có được giống như tao, dễ dàng ngồi vào vị trí nữ chính? Tao nói cho mày biết cái này chính là số mệnh, mày và Diệp Thư đê tiện giống nhau, đều là mệnh hèn hạ!"
" Diệp Tâm Ngữ, mày câm miệng lại cho tao! Loại người hèn hạ như mày cũng dám nhắc tới Diệp Thư sao? Nếu không phải lúc trước nhờ Diệp Thư dẫn dắt mày, mày nghĩ mày có được như này hôm nay sao? Mày đã không cảm ơn một tiếng mà lại còn giành người đàn ông của Diệp Thư nữa.
Mày nên moi tim ra để mọi người nhìn xem có phải biến thành màu đen rồi không?"
Âu Lâm Lâm vừa nghe Diệp Tâm Ngữ nhắc tới Diệp Thư liền tức giận, ngay lập tức không khách khí đạp một phát vào mắt cá chân của Diệp Tâm Ngữ.
Cả người Diệp Tâm Ngữ đứng không vững lập tức ngả về sau.
Tay nắm lấy mái tóc dài của Âu Lâm Lâm dùng sức một cái, Âu Lâm Lâm cũng ngã theo.
Toàn bộ sức nặng đều dồn lên người Diệp Tâm Ngữ.
Bối cảnh của cảnh này chính là bên cạnh hòn non bộ trong ngự hoa viên của Tử Cấm Thành.
Lưng của Diệp Tâm Ngữ ngay lập tức đè lên đá của hòn non bộ được đặt ở phía sau.
Những góc cạnh của đá này rất sắc bén, một chút quẹt qua lưng của Diệp Tâm Ngữ.
Máu lập tức thấm qua trang phục màu trắng.
Diệp Tâm Ngữ hét lên trong đau đớn, các nhân viên vẫn đang xem náo nhiệt có chút hoảng sợ.
Vội vàng bước tới phía trước kéo hai người ra.
Trợ lý Mễ Đào Đào của Diệp Tâm Ngữ cũng cực kỳ hoảng sợ.
Cô vừa tiến lên đỡ Diệp Tâm Ngữ vừa kêu to: " Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!"
"Gọi xe cứu thương làm gì, mau báo công an cho tôi! Tôi phải báo là Âu Lâm Lâm cố ý gây thương tích người khác.
Tôi muốn cô ta phải ngồi tù!" Diệp Tâm Ngữ vừa đỡ eo vừa cười giễu cợt.
Nhưng với tư thế kỳ dị này đã khiến cô ta trở nên yếu thế trước mặt Âu Lâm Lâm.
Diệp Thư thật vất vả mới đến bên cạnh để đỡ Âu Lâm Lâm, nhưng tay vừa mới chạm đến khủy tay của Âu Lâm Lâm lại bị một người khác đẩy ra.
Chính là Diệp Tâm Ngữ!
Bởi vì mất thăng bằng, Diệp Thư theo bản năng nắm lấy khuỷu tay của Diệp Tâm Ngữ để giữ thăng bằng.
Tay kia thì trực tiếp đặt lên vai của Diệp Tâm Ngữ.
Khi đi học, Diệp Thư đã luyện qua vài năm Quyền Đạo và cộng thêm nửa năm làm trợ lý bên cạnh Âu Lâm Lâm, hàng ngày phải xách những đồ nặng, sức lực tự nhiên mạnh lên.
Lúc này, cô lại cố ý dùng thêm một chút sức lực, bóp nhẹ đầu vai của Diệp Tâm Ngữ.
Diệp Tâm Ngữ đau đến mức nhịn không được kêu to: " Buông tay ra! Âu Lâm Lâm, mày mau kêu con chó của mày buông tao ra.
Nếu không tao sẽ báo công an chuyện này luôn!"
" Diệp Tâm Ngữ mày khẳng định muốn báo công an sao? Chỉ sợ là mày không gánh nổi hậu quả đâu!" Tay của Diệp Thư tăng thêm vài phần sức lực, miệng cười nhưng rét giá, và không một chút sợ hãi nào.
Diệp Thư như thế này, ngược lại làm cho Diệp Tâm Ngữ cảm thấy sợ hãi.
Diệp Tâm Ngữ không vui, giật giật vai, mạnh miệng nói: " Diệp Thư, mày đừng có ở đây mà hù dọa tao! Không phải người ta thường nói là chó sủa sẽ không cắn người sao.
Một con chó chết chủ như mày, có bản lĩnh thì ra cắn tao coi!"
Âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có những người đứng gần mới nghe được.
Diệp Thư không giận, chỉ cười.
Đầu ngón tay trên vai của Diệp Tâm Ngữ khẽ nhúc nhích.
Người khác nhìn vào chỉ thấy, đó là một động tác nhỏ, không ảnh hưởng gì.
Nhưng chỉ có Diệp Tâm Ngữ mới biết được, Diệp Thư đã dùng mười phần khí lực.
Suýt chút nữa đem xương vai của cô ta bóp nát.
" Diệp Tâm Ngữ, cô có còn nhớ rõ buổi tiệc đính hôn ngày hôm đó không? Tôi không nghĩ là mình đã vô tình, chụp được cảnh đôi uyên ương đang vui đùa của cô và Cố Tả Thành đâu nha".
" Thì sao? Hiện tại, cả Tân Thành này ai mà chẳng biết tôi chính là vị hôn thê của Cố Tả Thành?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...