"....." Thịnh Thiếu Sâm ngồi chéo chân, thản nhiên chống tay lên cửa kính xe nhìn vẻ mặt đầy cam chịu của cô.
Không thể phủ nhận rằng anh chính là con cưng của tạo hóa.
Mỗi một động tác đều toát lên vẻ cao quý.
Vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thư chuẩn bị sụp đổ.
Cô mím môi, ý cười nơi đáy mắt như nước khẽ gợn sóng: " Thịnh tiên sinh, đây gọi là tự luyến quá cao trong tâm lý học.
Cần phải được chữa trị."
"....." Đây là lần đầu tiên có người dám nói như vậy với anh!
" Tôi thích màu xanh mà tình cờ Thịnh tiên sinh cũng thích màu này.
Chỉ có như vậy thôi!"
" Diệp tiểu thư nghĩ trên đời này lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?" Thịnh Thiếu Sâm lạnh lùng nói, tay mở chốt dưới ghế ngồi.
Ngay lập tức hương thơm của gỗ đàn hương lan tỏa khắp xe.
Bầu không khí bỗng trở nên thật yên bình.
Cảm giác thân quen lãng quên đã lâu bỗng xuất hiện, tâm trạng lo lắng của Diệp Thư cũng dần bình tĩnh lại.
Khóe môi cô nở nụ cười vui vẻ: " Việc tình cờ luôn xuất hiện ở khắp mọi nơi.
Cũng giống như Thịnh tiên sinh rất thích mùi đàn hương mà vừa khéo tôi cũng thích.
Nếu theo như Thịnh tiên sinh nói, vậy không phải là Thịnh tiên sinh đang hao hết tâm tư để câu dẫn tôi đó chứ?"
"....." Thịnh Thiếu Sâm nheo mắt nhìn cô thích thú, có chút chờ mong lời nói tiếp theo của cô.
Đôi mắt màu hổ phách của Diệp Thư ẩn chứa nụ cười thâm thúy: " Dù sao tối hôm qua chính là Thịnh tiên sinh đã *bá vương ngạnh thượng cung*.
Hôm nay, Thịnh tiên sinh lại là người đã chủ động tung mồi câu dẫn tôi mắc câu."
" Nhìn không ra Diệp tiểu thư lại là người ăn nói khéo léo như vậy." Thịnh Thiếu Sâm rút ra một điếu thuốc lá, ngậm ở miệng.
Đánh lửa.
Hít một hơi thật sâu, nửa người anh nghiêng về phía cô, phả ra khói trắng vào mặt cô.
Mùi hương của thuốc lá rất dễ chịu.
Bất giác, Diệp Thư hít vào một ngụm.
Nhưng, ngay sau đó, anh cau mày.
Đầu ngón tay vặn nhẹ điếu thuốc, rút ra và bóp nó.
" Không phải tôi ăn nói khéo léo, mà là do Thịnh tiên sinh đã mắc phải sai lầm.
Tôi mới có dịp để nói.
Ví dụ như hiện tại, Thịnh tiên sinh luôn miệng nói hút thuốc không có lợi cho việc mang thai và sinh con.
Anh muốn tôi bỏ thuốc lá.
Nhưng anh lại không kiên nể gì mà hút trước mặt tôi.
Chẳng lẽ, Thịnh tiên sinh không biết hút thuốc lá một cách thụ động còn gây hại hơn sao?"
"....." Thịnh Thiếu Sâm không nhịn được cười.
Thật hiếm khi có ai dám chặn lời nói của anh nhiều lần như vậy.
Thật thú vị.
Thịnh Thiếu Sâm đem cửa kính xe hạ xuống phân nữa.
Tháng bảy nắng như đổ lửa, trời oi bức như đêm qua.
Không khí nóng nực thổi vào đan xen với hơi lạnh trong xe.
Ngay lập tức, trong xe xuất hiện một lớp sương mỏng, ẩm ướt quấn quanh người.
Nó phả vào mặt, rất khó chịu.
Ngay cả cơ thể cũng bắt đầu có chút dính dính.
Diệp Thư nhíu mày, theo bản năng nhấc nhấc cổ áo lên.
Cảnh xuân bên trong như ẩn như hiện.
Động tác vô ý nhưng lọt vào trong mắt của Thịnh Thiếu Sâm lại có một hương vị đặt biệt.
Người phụ nữ nhỏ bé trước mặt này đã thu hút sự chú ý của anh kể từ khi cô bước lên xe.
Nếu nói như vậy, đây còn không phải là mưu kế thâm sâu, thì như thế nào mới gọi là tâm cơ cao đây?
Chẳng qua " tâm cơ" đối với việc làm bà Thịnh cũng rất cần thiết.
Thịnh Thiếu Sâm kéo cửa kính xe lên: " Diệp tiểu thư, mặc kệ cô đang nghĩ gì, tôi vẫn nói như vậy, cô và tôi chỉ là giao dịch thôi, đừng có suy nghĩ lung tung quá nhiều."
Đáy mắt Diệp Thư ẩn giấu tia đau thương.
" Thịnh tiên sinh, ở trong mắt của anh, một người mất hết tất cả thì ngay cả tôn nghiêm và tư cách nói chuyện đều không còn nữa đúng không?"
Ánh mắt lạnh nhạt của Thịnh Thiếu Sâm lóe lên gợn sóng khó nhận ra.
Nhưng rất nhanh liền tĩnh lặng: " Diệp tiểu thư, tôi là người làm ăn....."
* "Bá vương ngạnh thượng cung" * là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang.
Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà vẫn bất phân thắng bại.
Trận chiến này khiến già, trẻ, lớn, bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất.
Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: "Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta.
Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ." Lưu Bang cười đáp: "Ta thích đấu trí chứ không đấu sức." Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết.
Sở Bá Vương cực kỳ tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến.
Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung chạy thẳng về thành...
Ở đây " bá vương " chỉ những người cực kỳ mạnh mẽ, " ngạnh thượng cung " hiểu là xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ, "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn".
Mà từ "cường tiễn" thì hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian".
"Cưỡng gian" từ thời xưa là một từ đại kỵ húy, nên hầu hết mọi người đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" để thay thế cho hai từ "cưỡng gian".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...