Trầm Tịch Dương cười lại, "Oh? Tốc độ thay váy cũng không tệ nha!"
Ngọc Tử San khuôn mặt có chút cứng đờ, nghĩ lại cảnh tượng thê thảm của mình khi nãy, lại trước mặt Doãn Tử Du, trợn mắt lườm Trầm Tịch Dương kiêu ngạo nói, "Một nhân viên phục vụ cũng thong thả đi như thế sao? Lại còn uống rượu nữa chứ."
Trầm Tịch Dương không để ý cô ta, ngón tay thon dài kẹp chiếc ly, nhàn nhã đưa lên miệng uống.
Ngọc Tử San hiện đang là ca sĩ trẻ có lượng fan đông đảo nhất, lại có Doãn thiên vương Doãn Tử Du chống lưng, cô ả tất nhiên luôn cho mình cao hơn người một cái đầu. Giờ phút này lại bị một nhân viên phục vụ coi thường, cô ta sao có thể chịu đừng được?
Còn về vấn đề tại sao à? Bởi vì Trầm Tịch Dương ăn mặc khá đơn giản, quần áo trên người lại không phải đồ hàng hiệu, mà khách được mời tới dự bữa tiệc này, không sang thì quý. Khi cô ta mới bước vào, vẫn luôn để ý Trầm Tịch Dương, vừa hay bắt gặp cô đang nói thầm thì với nhân viên phục vụ điều gì đó.
Ngọc Tử San tự cho mình là thông minh, cố ý đổ nhẹ ly rượu vang xuống sàn. Chất lỏng màu đỏ lênh láng một vùng nhỏ. Ngọc Tử San nói, "Cô còn không mau dọn?"
Ây, Trầm Tịch Dương đã từng nghe nói: nữ nhân ngực càng lớn, não càng nhỏ. Dù thế nào thì một phụ nữ thích gây sự như này, đàn ông nhìn thấy chạy còn không kịp, huống chi là lấy? Nghĩ lại người tên Du trong miệng cô ả, sức chịu đựng cũng phải thật tốt nha!
"Xin hỏi vị phu nhân này, tại sao tôi phải dọn?"
Hai chữ "phu nhân" được Trầm Tịch Dương đặc biệt nhấn mạnh! Để xem tôi có thể khiến cô tức chết không! Ai bảo con hàng này năm lần bảy lượt muốn kiếm chuyện với cô chứ?
Ngọc Tử San cố gắng kiềm chế không xông lên tát cho con khốn kia vài phát. Cô ta dù thế nào cũng chỉ mới ngoài hai mươi, vừa mới được công ty debut vài tháng trước, bộ dáng thanh thuần, trẻ trung xinh đẹp, phu nhân á? Đấy không phải để chỉ phụ nữ đã có chồng sao!
Cô ả còn chưa kịp phát tác thêm thì một người phụ nữ trung tuổi cùng với một cô gái trẻ khác từ xa đi đến. Cô gái trẻ kích động nói, "Chị Tử San, Diệu Cầm đã đồng ý xem xét việc thiết kế trang phục lần này cho chị rồi!"
Ngọc Tử San không giấu được vẻ đắc ý trên khuôn mặt, nói, "Tất nhiên rồi cô ta sẽ đồng ý rồi!"
Đến nước này, Trầm Tịch Dương mà không biết cô ta là ai, vậy thì đầu cô ngâm nước cho rồi! Lúc ở sân bay, vô tình nghe được ca khúc của một ca sĩ đang hot gần đây, Ngọc Tử San. Mà người tên Du trong miệng cô ta, không phải Doãn Tử Du- người được mệnh danh là thiên vương làng nhạc thì còn ai khác?
Cô gái trẻ tuổi chắc hẳn là trợ lí của cô ta, còn người phụ nữ trung niên là quản lý đi. Người phụ nữ trung niên đôi mắt sắc bén quan sát xung quanh không vui, nghiêm khắc nói,
"Tử San à, chị đã nói bao nhiêu lần rồi, là người công chúng, em phải chú ý hành động của mình, đây là đang có chuyện gì?"
Ngọc Tử San dường như sợ người quản lý của mình, cũng không dám kiêu ngạo như khi nãy, đáng thương nói, "Chị Gia Di, em, em không may đánh rớt chút rượu ra sàn nhà. Vừa hay có nhân viên phục vụ đứng đây, em chỉ muốn cô ấy mau chóng dọn, tránh làm ảnh hưởng tới buổi tiệc. Ai ngờ cô ấy làm cao như thế..."
Hay lắm! Trầm Tịch Dương phải cho cô ta nghìn like. Nói đi nói lại, người có lỗi vẫn là cô nha! "Nhân viên phục vụ" lười biếng trốn việc.
Bùi Gia Di lúc này mới đánh giá kĩ cô gái trước mặt. Tuy trang phục không cầu kì, hoa lệ, nhưng ở cô lại toả ra khí chất vô cùng thu hút người nhìn, một khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt hoa đào không che giấu ý cười trào phúng, cao cao tại thượng đứng đó, trực giác cho biết người này tuyệt đối không thể chọc!
"Tử San à, em có nhầm không?"
Ngọc Tử San không vui nói, "Sao em có thể nhầm được? Cô, cô mau đi thu dọn đi... Chúng tôi sẽ không nói với quản lí khách sạn."
"..........." Từ nãy đến giờ toàn là các người tự biên tự diễn, tôi đã có cơ hội nào đâu!
"Không dọn!" Trầm Tịch Dương kiên quyết lắc đầu nói.
Bùi Gia Di ra hiệu cho cô gái trẻ nói, "Chắc có hiểu nhầm gì rồi. Chị nghĩ cô ấy không phải phục vụ gì đâu. Minh Miên, em đi gọi người tới thu dọn chỗ này đi."
Nói đoạn Bùi Gia Di tiến lên phía trước, giơ tay nói, "Chào cô, tôi là Bùi Gia Di, hiện là quản lí của em ấy, Tử San còn trẻ người non dạ, nếu có gì không phải mong cô bỏ quá cho."
Trầm Tịch Dương khẽ thở dài, cuối cùng mới gặp được người có não, cô bắt tay Bùi Gia Di, cười ưu nhã, "Xin chào, tôi là Trầm Tịch Dương, hiện là nhà thiết kế thời trang."
Ngọc Tử San bĩu môi, nhà thiết kế thời trang gì chứ? Mặc cái dẻ rách trên người mà cũng dám khoe khoang khắp nơi. Con khốn này cô ta sẽ từ từ tính sổ!
"Di tỷ tỷ, em nghe nói lần này JA cùng. sẽ xuất hiện, cô ấy mới về nước không lâu, vừa hay đầu quân vào Kính thị đó. Nếu có thể....."
Bùi Gia Di lúc nào mới thở phào, may mà con bé này biết chừng mực, không tiếp tục gây gổ với người ta.
"Em đó thật là được voi đòi tiên mà. JA là ai chứ, cô ta là kim bài thiết kế của giới thời trang đó. Chị đâu phải không muốn mời cô ấy thiết kế một bộ riêng cho em, chỉ là người này tính tình kì quái, dầu muối không thấm, cô ta thích ai thì thiết kế cho người đó, còn không thích ai thì đem núi vàng tới người ta cũng lắc đầu."
"Chị cố liên hệ với người đại diện của JA, sắp xếp cho em một buổi gặp mặt riêng được không? Biết đâu cô ấy sẽ giúp em thì sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...