Tổng Tài Cuồng Thê, Phu Nhân Đã Trở Về!
Năm năm rồi!
Năm năm, không ngắn không dài. Một đời người cùng lắm cũng chỉ có hai mươi lần năm năm mà thôi!
Thân ảnh cao lớn, thon dài của hắn ưu nhã đứng đó.
Dường như thời gian năm năm không để lại trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn chút dấu vết nào. Ngũ quan góc cạnh như được điêu khắc tỉ mỉ, đôi mắt phượng càng tăng thêm vài phần lạnh lẽo, uy nghiêm.
Chỉ có điều môi mỏng gắt gao mím lại, lộ ra một loại lạnh nhạt khó có thể tiếp cận.
Nếu phải dùng hai chữ để hình dung thì đó chính là mặt lạnh!
Chết tiệt, đã biết rằng về nước X sẽ có ngày gặp lại hắn, đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sao bản thân lại không kìm được sự run rẩy tận sâu trong tâm can thế này? Chẳng phải đã tự nhủ rằng ân oán ái tình đều vứt bỏ đó sao? Những gì hắn nợ cô, cô nợ hắn đều đã sớm sòng phẳng rồi cơ mà....
Nhưng tại sao trái tim vẫn cứ đau, cổ họng vẫn cứ đắng chát thế này......?
Mạc Tu Nghiêu nhàn nhạt quét mắt về một phía, thần sắc càng lúc càng âm trầm, tựa như núi băng ngàn năm buốt giá.
"Ah, Nghiêu, anh sao lại đứng đấy, muộn chút có sao?" Kính Thiên Dương nhận thấy có gì đó không thích hợp, vội vàng chạy về phía Mạc Tu Nghiêu, ôn nhu nói.
Mạc Tu Nghiêu: "Ừ." một tiếng rồi sải bước về phía đại sảnh.
Kính Thiên Dương thấy thái độ hắn lạnh nhạt như vậy thì có chút xấu hổ nhưng rất nhanh khôi phục, vui vẻ như thường bước theo.
"Nhóc con, muội sao thế?"
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Đường Bắc Diệp, Trầm Tịch Dương dần bình tĩnh lại, cười nói, "Muội có thể sao được chứ? Thấy trai đẹp sáng mắt được chưa?"
Đường Bắc Diệp tiếp tục truy vấn, "Thật sự?"
Trầm Tịch Dương có chút chột dạ nhưng bề ngoài vẫn gật đầu chắc nịch cam đoan, "Thật hơn ăn ớt!"
Vị sư huynh nào đó bật cười, "Ở tổ chức các sư huynh với sư phụ còn chưa đủ để muội nhìn sao? Với lại muội không sợ bảo bối ở nhà đau lòng sao?"
Trầm Tịch Dương nghiêm túc vuốt cằm suy nghĩ, sao bảo bối có thể đau lòng được chứ, vị kia chính là cha rơi của bảo bối đó nha!!!!
Haizz, vừa nãy cô rầu rĩ gì chứ, chẳng phải năm năm trước cô trộm giống của người ta rồi bỏ chạy sao? Hiện tại cô vừa có bảo bối đáng yêu bầu bạn, cuộc sống như thế là quá mĩ mãn rồi!
"Ah, muội đang định kiếm cho thằng bé cha dượng vừa anh tuấn lại vừa lắm tiền không được sao?"
Đường Bắc Diệp lặng nhìn Trầm Tịch Dương hồi lâu như muốn kiểm chứng lời cô nói có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả, sau đó mới nghiêm túc nói, "Người đàn ông này không dễ chọc. Muội không được động tới hắn biết chưa?"
Trầm Tịch Dương nhìn vị sư huynh bình thường luôn hời hợt lúc này lại hiếm có cẩn trọng quan tâm tới mình thì có chút ấm lòng. Nhưng là..... cô đã chót chọc rồi đấy!!! Nghĩ lại thì cha ruột của bảo bối cô vẫn nên giấu thì hơn....
"Vâng....."
"Ngoan, về nhà huynh cho kẹo."
"..............." Trầm Tịch Dương câm nín nhìn móng vuốt của ai kia đang xoa xoa đầu mình.
"Hắt xì....!!"
Cảm giác rùng mình ớn lạnh quen thuộc lại truyền đến, Trầm Tịch Dương ghét bỏ hất ma trảo của ai kia, căm phẫn nói, "Đã bảo huynh tránh xa muội ra rồi mà! Cứ lại gần huynh là lạnh buốt!"
"................" Đường Bắc Diệp oan ức không nói thành lời, bàn tay cũng có cảm giác đông cứng, như bị hàng vạn mũi kim xuyên qua.
Hôm nay hết thảy đều kì quái!!!
Từ thái độ khác thường của tiểu sư muội, đến cảm giác băng hàn này- khịt khịt, hình như y còn ngửi thấy một chút vị chua?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...