Tổng Tài Cuồng Thê: Phu Nhân Đã Trở Về, Con Gái Làm Mai

Cô đang ngẫm nghĩ lại tất cả những gì cô và anh đã nói với nhau. Thì đàng xa đã nghe thấy tiếng lảnh lót của bà mẹ yêu dấu.

" Con gái, làm việc có vất vả không." Mẹ cô đàng xa đi lại chỗ cô, yểu điệu như cô gái mười tám. Cô nhìn người mẹ thân yêu một lượt. Đánh giá từ trên xuống dưới. Hôm nay mẹ cô mặc một chiếc váy nhung, đúng cô không hề nhìn nhầm trời nắng nóng 36°C mẹ cô mặc một chiếc váy nhung. Môi hồng, má hồng, lông mày đậm. Chẳng lẽ mẹ cô chuẩn bị đi đâu.

" Mẹ sao mẹ lại tới đây. Nhưng sao lại vào được đây."

" Không quan trọng, quan trọng là con trông Hạ Nhi đi, mẹ có chút việc phải ra ngoài. Có thể tối mẹ không về thế nhá." Nói xong cũng chẳng cần phải chờ cô trả lời mẹ cô một phút đã chạy ra ngoài đã thế còn đi đôi dày năm phân. Xương cốt của mẹ vẫn còn chắc khoẻ thật. Quay sang bên này thì đã không thấy Hạ Nhi đâu, ruốt cuộc hai người này thích chơi trò trốn tìm à.

Một bên thì mờ mắt đi tìm con, một bên thì đang còn vui vẻ nói chuyện với chú đẹp trai.

" Chú đẹp trai, chú đang làm việc à."

" Hạ Nhi, ai đưa con tới đây vậy."

" Bà con ạ. Mấy ngày nay con rất muốn tới gặp chú đẹp trai nhưng mà mẹ con không cho đi bảo là công ty là nơi làm việc không được cái gì đó lung tung, bảo bà đưa con đi thì suốt ngày xem ba cái gì nhảm nhí nên cũng không đưa con tới. Con rất muốn tới gặp chú nhưng lại không gặp được vì vậy con rất nhớ chú. Chú nhớ con không?" Hạ Nhi dùng đôi mắt tròn xoe của mình nhìn anh. Anh lạnh lùng cao ngạo nhưng cũng không khỏi bật cười trước câu nói của Hạ Nhi. Liền không kìm được lại nựng má cô nàng một cái rồi bế thốc lên cao.


" Nhớ chứ, nhớ nhiều là đàng khác."

" Hừ, chú nói dối, căn bản chú không nhớ con. Chú suốt ngày làm việc như vậy làm sao có thời gian nhớ con. Nếu nhớ con sao lại không tới gặp con." Cô bé mặt phụng phịu nói.

" Mỗi lúc chú có thời gian rảnh chú đều nhớ con."

" Chú lại nói dối, thời gian để chăm sóc bản thân còn không có lấy đâu thời gian nhớ con. À mà buổi trưa chú ăn chưa, chú cho mẹ con ăn chưa hay là tới bây giờ hai người còn chưa ăn." Trước đôi mắt nghi hoặc của Hạ Nhi, anh cảm thấy bản thân mình cưng chiều cô bé hơn một chút.

" Chú đẹp trai làm việc tới bây giờ còn chưa ăn cơm nè. Vậy nên mẹ con cũng chưa ăn."

" Hazz, con cũng chưa ăn hay là ba người chúng ta xuống căng ty ăn trưa luôn."

" Con chắc chứ?"

" Chắc ạ. Mà khoan đã con có một điều muốn hỏi. Mấy ngày trước có một tối mẹ con không về có phải mẹ con ở cùng với chú không." Anh nghe thấy vậy, chắc là cái tối xẩy ra chuyện, anh gật đầu nhìn cô bé.


" Vậy chú làm gì mà không thả mẹ con về vậy. Hai người làm cái gì vậy? Có phải hai người cùng tạo ra em bé không?" Hạ Nhi dùng đôi mắt long lanh nhìn anh, vô cùng ngây thơ còn anh thì chỉ biết cười khổ, ai lại reo rắc vào đầu trẻ con những thứ này.

" Ai nói với con như vậy."

" Bà con nói, nhưng mà có phải hay không? Chẳng lẽ chú sắp làm bố cháu còn cháu sắp có cả em bé, vừa có bố." Nhìn gương mặt ngây thơ của Hạ Nhi anh không nỡ dập tắt sự hồn nhiên kia nên anh đành trả lời:

" Không phải, tối hôm đó mẹ con và chú cùng tăng ca. Con không thấy công ty có rất nhiều việc phải xử lý vậy sao? Nhưng nếu con muốn có bố thì có thể gọi chú bằng bố, chú cũng có thể làm bố cháu."

" Thật không ạ, vậy từ giờ chú sẽ là cháu của bố, cháu sẽ gọi chú là bố."

" Bây giờ thì tìm mẹ con ăn trưa được rồi chứ, không chút nữa là quá giờ ăn trưa liền."

" Vâng ạ."

Thật ra thì không có cái gì mà bà nói tối hôm đó mẹ cháu và chú tạo em bé đâu, đều là do Hạ Nhi tự nói ra cả. Mặc dù kết quả không như mong muốn nhưng ít nhất cũng hoàn thành một nửa. Perfect!

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Đoản này khá hay nè


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui