Kể từ đêm đột ngột xuất hiện chen ngang "cuộc vui" tình ái của Đình Hạo Nguyên và Bội San thì Tần Linh luôn luôn tránh né mỗi khi người đàn ông mang khí thế áp bức đối phương ấy ở nhà.
Nói đúng hơn là cô sợ, sợ phải bắt gặp ánh mắt nghi hoặc, tràn đầy sát khí của Đình Hạo Nguyên, sợ bản thân bị anh nhìn thấu bí mật mà cô không màng nguy hiểm để che giấu.
Nhưng cuối cùng thì bao nhiêu khổ ai, bấy nhiêu chịu đựng suốt thời gian qua thì cái ngày mà Tần Linh cô mong chờ cũng đã đến.
Hôm nay chính là ngày Đình Hạo Nguyên và Lưu Bội San bước vào lễ đường được tuyên truyền là một hôn lễ thế kỷ.
Từ sáng trong nhà đã trang trí đầy hoa hồng đỏ, đến phòng ngủ của Đình Hạo Nguyên cũng được bày trí thành phòng tân hôn, hôm nay biệt thự LAPIS tràn ngập sắc hoa tươi rói cùng những tiếng cười nói nhộn nhịp.
Hơn 9 giờ sáng, sau khi đã trang trí tươm tất toàn bộ không gian trong nhà, thì tất cả người làm cùng nhau hội tụ lại tại phòng khách như lời dặn trước đó của Đình Hạo Nguyên.
"Không biết Thiếu gia triệu tập mọi người làm gì nhỉ?"
"Có khi nào là tăng lương hay cho chúng ta nghỉ phép không?"
Tiểu Lan nói mà long lanh hai mắt, ngay lúc này thì Đình Hạo Nguyên đã xuống tới.
"Hmm." Anh khẽ hắng giọng để mọi người giữ tập trung rồi mới đi đến vị trí trung tâm, thông báo:
"Hôm nay cho mọi người nghỉ việc một ngày, nhưng riêng quản gia Thiệu và Tần Linh thì phải ở lại, hôm khác tôi sẽ sắp xếp cho hai người nghỉ sau.
Còn những người khác sáng mai quay lại làm việc như bình thường, lương vẫn tính đủ, không trừ."
Không nhanh không chậm, tuyến giọng của người đàn ông trầm ổn vang lên rồi ngay sau đó anh liền quay trở lên lầu.
"Yes...!Lên đường thôi nào!!!"
Khi Đình Hạo Nguyên vừa khuất bóng thì hơn chục người làm trong nhà không ngừng tung hô vui vẻ, ai nấu đều hớn hở quay trở về phòng chuẩn bị ra ngoài bung xõa một ngày cho thỏa thích, sau những chuỗi ngày cật lực làm việc.
Quản gia Thiệu cũng rời đi làm tiếp công việc của mình, chỉ còn riêng Tần Linh ở lại với nụ cười bí hiểm trên môi.
"Đến ông trời cũng muốn giúp mình sao? Rất nhanh thôi trò vui sẽ bắt đầu, Lưu Bội San, Đình Hạo Nguyên, cùng nhau đếm ngược với tôi nào..."
- -------------------------------
Vì để thực hiện trọn vẹn một hôn lễ đầy đủ các nghi thức theo như truyền thống thì trước khi hôn lễ diễn ra một ngày, Bội San đã được Đình Hạo Nguyên đưa về nhà mẹ ruột để hôm nay anh cùng gia đình quay trở xuống đón cô, làm lễ rước dâu.
Lúc này lần lượt từng người trong nhà bắt đầu rời đi, đầu tiên là người làm, sau đó là Đình Kiến Chung, Lý Mạn Ngôn và Bội Sam tiến hành lên đường rước dâu trước, chỉ còn Đình Hạo Nguyên vẫn còn ở lại trong biệt thự.
Anh ở lại một mình trong phòng, nhìn hai tiểu bảo bối của mình một lúc lâu rồi lấy từ trong túi áo ra hai sợi lắc, sau đó anh cẩn thận mang vào chân cho từng bé, còn cưng chiều hôn lên trán mỗi nhóc tì một cái rồi mới rời khỏi phòng.
Tần Linh luôn túc trực trước cửa phòng nên khi thấy Đình Hạo Nguyên bước ra cô đã giật mình khép nép, cúi gầm mặt xuống, cho đến khi anh rời đi thì cô ta mới ngẩng đầu lên.
Nhìn theo bóng lưng cao lớn, uy nghiêm của người đàn ông ấy chẳng có chút đề phòng nào mà tùy ý giao lại hai tiểu bảo bối cho một bảo mẫu mới đến, khiến Tần Linh càng cảm thấy hưng phấn.
Khi tiếng động cơ xe vang lên rồi dần dần biến mất, thì lúc này từ khóe môi của người phụ nữ bí hiểm ấy đã hiện lên một cái nhếch mép đầy kinh thường.
Cô ta thong thả bước vào trong phòng, chậm rãi lướt qua hai chiếc nôi, nhìn Hạo Du rồi lại liếc mắt nhìn sang Hạo Dân bằng ánh mắt tàn độc.
"Song sinh à? Còn có cả hôn lễ thế kỷ cơ đấy.
Đúng là quá đỗi tuyệt vời, nhưng mà...!Trác Lâm này không có được vinh quang thì chúng mày lấy tư cách gì được quyền hạnh phúc."
Thanh âm tuy từ tốn nhưng lại lan tỏa một sức nguy hiểm đến rùng mình.
Người phụ nữ này rõ ràng tên là Tần Linh, nhưng sao ngay lúc này lại tự miệng nhận mình là Trác Lâm?
Cùng lúc này trong một căn phòng nào đó tại biệt thự, qua một màn hình máy tính lại hiện rõ mọi hình ảnh bên trong căn phòng ấy.
Lúc này, bất ngờ ánh mắt của người phụ nữ ấy lại nhìn thẳng vào camera dường như đang trêu đùa, thách thức.
Ở giây tiếp theo cô ta lại đang nhoẻn miệng cười, rồi hình ảnh tiếp tục phản chiếu là từng lớp da mặt của ả được tháo ra, thật bất ngờ khi sau lớp da giả ấy lại là khuôn mặt của Trác Lâm.
"Cuộc chơi chính thức bắt đầu."
Rủ bỏ lớp mặt nạ, người phụ nữ mang tên Tần Linh thoáng chốc trở thành Trác Lâm, một kẻ mà ai chứng kiến ngay lúc này cũng sẽ không khỏi bất ngờ.
- -------------------------------
Bội San giờ đây ở tại nhà mẹ ruột nhưng lạ một điều rằng từ sáng sớm cô đã thấy lòng dạ bất an, bồn chồn còn không ngừng lo lắng.
Hà Tuyết có thể nhìn thấu nội tâm của con gái nên bà liền đi đến bên cạnh, nhỏ giọng hỏi han quan tâm.
"Tiểu San, trông con có vẻ bất an vậy? Đang lo lắng chuyện gì sao?"
"Dạ mẹ, sao con cứ thấy trong lòng không yên, không biết ở nhà có xảy ra chuyện gì không nữa..."
"Ở nhà nhiều người như vậy thì có thể xảy ra chuyện gì chứ, vả lại hai tiểu bảo bối cũng có bảo mẫu chăm sóc rồi, con đừng quá lo lắng."
"Nhưng mà con cứ có linh cảm dường như ở nhà đang xảy ra chuyện gì đó vậy..."
Bội San thật sự không thể giấu đi nét mặt lo âu đang hiện diện rất rõ ràng, thậm chí ngay lúc này cô còn muốn được quay trở về ngay lập tức.
"Vậy con gọi điện cho Hạo Nguyên hỏi tình hình ở nhà xem sao? Chứ ở đây đứng ngồi không yên thế này cũng không phải cách."
"Con có gọi rồi nhưng anh ấy không nghe máy, trước giờ Hạo Nguyên không khi nào là không nghe điện thoại của con cả."
"Biết đâu Hạo Nguyên nó đang bận gì đó nên tạm thời không thể nghe điện thoại được, con chờ thêm một lúc xem sao."
"Dạ..."
Hiện giờ cô cũng đâu biết làm gì khác ngoài chờ đợi, và thầm cầu mong những người quan trọng nhất trong cuộc đời của mình được bình an.
- -------------------------------
Quay trở lại biệt thự, lúc này Trác Lâm vẫn còn đang ở trong phòng, ung dung ngã lưng trên chiếc giường của Bội San và Đình Hạo Nguyên, nét mặt vênh vang liếc nhìn qua chiếc đồng hồ treo tường thêm một lần nữa, khi thấy kim giờ đã điểm đến số 11 thì ả mới bắt đầu hành động.
"Tính toán thời gian thì chắc lúc này ba của tụi bây đã đến chỗ của mẹ chúng mày rồi nhỉ, giờ đến lượt chúng ta đi là vừa."
Vừa nói ả vừa kéo chiếc xe đẩy đôi đến, rồi lần lượt bế Hạo Dân và Hạo Du đặt vào trong, hai tiểu bảo bối rất ngoan ngoãn cộng thêm việc đã quen với mùi cơ thể của Trác Lâm nên ả hoàn toàn không hề gặp trở ngại trong từng bước kế hoạch của mình.
Lẽ ra ả còn lo rằng vấn đề làm sao để đưa hai đứa bé ra khỏi biệt thự mà không bị ai phát hiện nhưng không ngờ rằng đến ông trời cũng muốn giúp ả khi giờ đây trong căn biệt thự rộng lớn này chỉ còn một mình ả ta và quản gia Thiệu Yên, càng nghĩ ả càng cảm thấy khoái chí.
Từ túi áo, Trác Lâm lấy ra một khẩu súng đã được gắn cách âm, ánh mắt nhanh chóng lóe lên những tia tàn bạo, hung ác.
"Chúng ta cùng chơi thôi nào...!Đình, Hạo, Nguyên.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...