"Đến rồi sao? Nhanh như vậy?"
Khương Tử Nhu nhìn thấy không khí giữa hai người trở nên căng thẳng, cũng không dám nán lại lâu làm kì đà cản mũi nữa.
Chị nhanh chóng chào tổng giám đốc, sau đó chân trước chân sau rời khỏi.
Đứng ngoài hành lang nói chuyện cũng không phải là ý hay, Mạc Thiệu Ngôn cầm tay kéo cô vô phòng làm việc của mình.
Ấn cô ngồi xuống sô pha, cho đến khi cô chịu ngồi yên xuống, lúc này hắn mới hỏi:
"Nước cam hay sữa ấm?"
"Tôi đến đây để nói chuyện." - Cố Nhược Hi hít một hơi thật sâu, bình tĩnh tâm trạng đang rối tung của mình lên, từng từng chữ rõ ràng bật ra khỏi thanh quản, phát thành tiếng.
"Em gấp như vậy làm gì? Sợ tôi ăn thịt em chắc?" - Mạc Thiệu Ngôn nhìn thấy cử chỉ gấp rút của Cố Nhược Hi, hai mày cau lại.
"Đối với tôi một giây một phút bây giờ đều quan trọng, tôi không muốn đôi co dài dòng.
Vậy nên..."
"Vậy nên nước cam hay sữa, em mau chọn đi.
Nếu không thì người phung phí thời gian là em chứ không phải tôi." - Hắn nhanh chóng ngắt đoạn cô đang nói dở.
Cố Nhược Hi nhìn hắn, vẫn là bại trận, cô nói hắn mang đại lên, dù sao cô cũng sẽ không uống.
Hắn tiến vào phòng trong, sau đó bước ra ngoài với cốc sữa ấm, hơi nóng còn bốc khói ra bên ngoài đặt thẳng vào lồng bàn tay của cô.
Xúc cảm từ bàn tay cô truyền đến khiến hắn một phen cau mày.
Vì sao lại lạnh như vậy?
"Lúc nãy đi ra đường sao không mang bao tay vào? Thời tiết nào rồi, lỡ cảm lạnh thì sao?"
"Chẳng phải người khiến tôi hớt hải chạy đến đây không phải là anh sao? Mạc Thiệu Ngôn, anh bớt làm trò trước mặt tôi nữa đi!" - Cố Nhược Hi nghe hắn nói không khỏi cười nhạt, hắn đang trưng bộ mặt quan tâm để lừa gạt ai đây?
"Em nói cái gì vậy? Từ khi nào quan tâm đến Cố Nhược Hi lại trở thành trò của Mạc Thiệu Ngôn tôi rồi?"
Hắn nhìn bộ dạng tức giận của cô lúc nhìn mình, không khỏi buồn bực suy nghĩ.
Lúc thấy cô xuất hiện ở nơi này, hắn còn tưởng rằng cô đã thông suốt.
Vậy mà...
"Ha ha, Thiệu Ngôn, quen biết anh nhiều năm như vậy, đến bây giờ tôi chợt nhận ra rằng bản thân mình không hiểu, phải gọi là chưa từng hiểu được anh."
Mạc Thiệu Ngôn càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc là hắn đã đắc tội gì với cô để cho cô đến đây với bộ mặt ai oán như vậy.
Hắn trước đó chỉ tìm đến Vương Nhất Trung cùng ông trò chuyện, sau đó...!Chậc, sau đó cũng là mấy chuyện không đáng nói cho lắm.
Nhưng trong cuộc trò chuyện cũng chẳng có lí do nào khiến cô căm phẫn với hắn như bây giờ cả.
Ngồi xuống bên cạnh cô, hai tay đặt lên vai cô, dùng lực quay người cô về phía mình.
Ép đôi mắt trong veo kia nhìn thẳng vào hắn, lúc này hắn mới để ý, đôi mắt của Cố Nhược Hi đã ngân ngấn nước.
Hắn đối với cái gì cũng hờ hững, chỉ riêng những chuyện liên quan đến Cố Nhược Hi là không thể kiểm soát được.
Khuôn mặt trào ra vẻ lo lắng bất an.
"Cố Nhược Hi, vì sao lại như sắp khóc rồi? Em làm ơn có thể nói tôi biết, rốt cuộc là Vương Nhất...!Ừm, dượng của em đã nói gì với em được không? Bình tĩnh, có thể thuật lại cho tôi được không?"
Cô hất tay hắn ra, không khỏi khen hắn một câu:
"Mạc Thiệu Ngôn, diễn xuất như anh có thể đi làm diễn viên được rồi đó.
Nhất Hàng ngay thời điểm chủ chốt nhất lại rút vốn, công ty tôi vì thế mà phải dừng thi công, còn nhờ ơn của anh mà ôm một đống nợ.
Anh ở đây giả thần giả quỷ với tôi vờ như kẻ vô tội.
Anh diễn cũng thật tài đi?"
Mạc Thiệu Ngôn lúc này thật sự đơ rồi, hắn rõ ràng là kẻ vô tội, Nhất Hàng rút vốn đầu tư khi nào, vì sao hắn lại không biết.
Trí nhớ mơ hồ quay về thời gian một ngày trước, sau khi cùng ông trò chuyện một lúc lâu, hắn mặt dày mày dạn trước mặt hai người họ muốn xin hỏi cưới Cố Nhược Hi, đương nhiên trước đó đã giải thích cặn kẽ chuyện về Lộ Phi Phi.
Chỉ mong hai người họ có thể nói thế nào để Nhược Hi chủ động tìm hắn nói chuyện nhiều hơn.
Hai người đó nhìn nhau, sau đó sảng khoái gật đầu.
Ai mà ngờ, họ lại dùng cách tiêu cực như thế này.
Cô chủ động tìm đến hắn là thật, nhưng mà...!Ánh mắt tức giận kia của cô cũng là thật.
"Cái kia, Cố Nhược Hi em im lặng nghe tôi giải thích..."
...
Vương Nhất Trung ngồi nhâm nhi cốc trà ấm, tiện tay kia cầm theo một cái bánh quy vui vẻ cắn.
Cố Thanh Tâm ngồi một bên không khỏi chép miệng:
"Bao nhiêu tuổi đầu rồi, ông coi bộ dạng hưởng thụ của mình thế này, hoàn toàn khác xa với khuôn mặt lo âu lúc nãy đi?"
"Kịch bản, kịch bản mà.
Ngay cả lúc suy nghĩ anh cũng phải tưởng tượng rằng mình là một ông già đầu bạc phơ ôm trên vai đống nợ lớn đấy.
Chẳng phải em cũng hợp tác hay sao?" - Vương Nhất Trung cười cười, đưa cho vợ cái bánh khác, lấy lòng bà.
"Nhất Trung, anh không thấy làm vậy thì tội nghiệp Mạc tổng quá sao? Cậu ta dù gì cũng ngoan ngoãn như vậy..."
"Em không hiểu, Cố Nhược Hi con bé là người thế nào? Con bé chạy trốn cậu ta 6 năm, có lẽ cũng vì chuyện tương tự đã xảy ra như tai nạn giao thông của anh rể rồi.
Với lại, cậu ta cũng đâu nói là dùng phương pháp như thế nào đâu?"
Cố Thanh Tâm nhìn chồng mình vui vẻ rung đùi, lắc đầu thở dài ngao ngán.
Chỉ tội cho chàng trai trẻ kia.
Vậy mà gặp phải vị tiền bối có lối đi táo bạo như chồng mình.
...
Mạc Thiệu Ngôn ngồi trên sô pha, hai tay nắm chặt cổ tay của cô, không để cô làm loạn.
Môi mỏng cứ thế hé ra, tiếp tục công việc giải thích, nhưng chuyện không nên nói, tất nhiên hắn sẽ không nói.
"Nếu em không tin có thể gọi điện hỏi dượng của em ngay lúc này.
Hoặc ngay bây giờ tôi sẽ dẫn em đến công trình, cho em tận mắt chứng kiến!"
Hai người tư thế ám muội, khoảng cách vô cùng gần nhau, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi thơm của hoa oải hương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...