Khu vực ngoại thành, ở một công xưởng bị bỏ hoang nào đó.
Lục Tiểu Tứ lái chiếc xe đua đi hết một vòng, bởi vì khu vực này không có người ở, cho nên sau khi đi vào những con đường nhỏ thì chung quanh trở nên hoang vắng và đầy cỏ dại.
Cố Manh Manh rụt rè, hai tay ôm chặt lấy dây an toàn ở trước ngực, cô khóc không ra nước mắt mà la lên: “Lục Tiểu Tứ, anh rốt cuộc muốn mang tôi đi đâu vậy?”
Nếu không phải do bị mắt điện thoại thì bây giờ cô đã báo cảnh sát rồi!
“Bình tĩnh đi, gấp gáp làm cái gì?”
Lục Tiểu Tứ trả lời một cách chậm rãi.
Anh dần dần thả chậm tốc độ xe, rồi cuối cùng dừng lại ở trước cửa của một công xưởng.
“Xuống xel”
Anh vừa nói vừa mở cửa xe.
Nhưng mà, Cố Manh Manh lại ngồi ở trong xe và không hề nhúc nhích.
Lục Tiểu Tứ thấy như thế thì không khỏi nhíu mày.
*Tôi kêu cô xuống xe, cô không nghe thấy sao?”
Anh lặp lại một lần nữa.
Cố Manh Manh ngồi ở trong xe và kiên quyết lắc đầu: “Tôi không muốn!”
Lục Tiểu Tứ nghe như thá cũng không thèm nói thêm lời thừa nào khác.
Sau khi đi vòng qua đầu xe, anh mở cánh cửa xe một cách mạnh mẽ, rồi đưa tay ra túm lầy Cố Manh Manh.
“Á, cứu tôi với!”
Cố Manh Manh thét lên cực kỳ sợ hãi.
Đáng tiếc là không có tác dụng nào.
Cuối cùng, cô vẫn bị Lục Tiểu Tứ lôi ra khỏi xe, dưới chân toàn là đá vụn lẫn với cây cỏ, không khí dường như còn lẫn vào một ít mùi vị kì quái.
Cô bị dọa đến mức chết khiếp.
Lục Tiểu Tứ cảnh cáo cô: “Cô tốt hơn hết là câm miệng lại cho tôi!”
Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt: “Anh, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“ĐI”
Lục Tiểu Tứ nắm lấy cổ tay của cô, rồi lôi kéo cô đi về phía trước.
Sau đó, Cố Manh Manh đã bước đi loạng choạng, nơi này trông giống như một thành phố đổ nát trong một bộ phim ma, khắp nơi đều là đống gạch vụn, thỉnh thoảng có một con chim hay quạ đơn độc bay qua, toàn thân đều tối đen như mực.
Cuối cùng, hai người đứng ở trước cửa của công xưởng bị bỏ hoang.
Đôi lúc từ bên trong hình như truyền ra âm thanh gì đó.
Vào lúc này, Cố Manh Manh cả người đều bị chìm đắm trong cái bầu không khí quỷ dị này, cô nghe được từ bên trong nhà máy truyền đến những âm thanh bùm bùm, trong nháy mắt, trong đầu cô lập tức tưởng tượng ra hình ảnh của địa ngục trần gian.
Cô bỗng nhiên hét lên thật to.
Làm cho Lục Tiểu Tứ bị hù cho sợ, không nhịn được quát lớn: “Cố Manh Manh, cô hét to cái gì vậy?”
Cố Manh Manh tự nhiên nhảy thẳng vô ngực của anh, hai tay đều bám chặt lấy cái dây thắt lưng, cả người đều trở nên lạnh run.
Kết quả là, khi Tô Mẫn Mẫn đang đi tới, cô liền bắt gặp một cảnh như vậy, một con tiểu yêu tinh đang trốn trong lòng ngực của bạn trai cô.
*Ôi trời, tôi nhìn thấy cái gì đây?”
Cô khoanh hai tay trước ngực, ngoài cười nhưng trong không cười đứng ở trước cửa lớn.
Lục Tiểu Tứ liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt trở nên không kiên nhẫn nữa: “Cô còn đứng ở đó châm chọc à, còn không mau qua đây giúp kéo người xuống.”
“Tại sao tôi lại phải kéo chứ?”
Tô Mẫn Mẫn hừ lạnh một cách đầy khinh bỉ.
Lục Tiểu Tứ thật sự trợn mắt ra chỉ đành giải thích: “Đây là chị dâu của tôi, cô ấy rất nhát gan.”
“Chị dâu?”
Tô Mẫn Mẫn nghe vậy, vẻ mặt thực sự có chút ngạc nhiên.
“Vợ của Lục Tư Thần?”
Cô không tin hỏi.
Lục Tiểu Tứ gật đầu, nghiền răng nghiền lợi: “Còn xem chưa đủ hả?”
Tô Mẫn Mẫn lúc này mới có chút không tình nguyện đi qua đây.
*Ê, gái đẹp.”
Cô hét lên và chạm vào cánh tay của Cố Manh Manh trong khi vươn ra.
Cố Manh Manh theo bản năng co rút người lại, càng nhanh chóng hướng về phía Lục Tiểu Tứ trong lòng ngực.
Lục Tiểu Tứ thật sự là dở khóc dở cười.
Ý nghĩ đầu tiên trong lòng anh là, may mà anh hai không có ở đây, nếu không anh sẽ lại ăn đủ đau khỏi!
Nghĩ đến đây, anh lập tức cúi đầu nhìn lấy Có Manh Manh nằm trong lòng ngực của mình: “Chị dâu à, tôi chỉ nói đùa giỡn với chị chút thôi, ở chỗ này không có ma quỷ đâu, có thể thả tay ra được không?”
Cố Manh Manh không có phản ứng lại.
“Anh đang làm gì?”
Tô Mẫn Mẫn hướng về anh mà hỏi.
Lục Tiểu Tứ vẻ mặt vô tội: “Tôi cái gì cũng chưa làm hết, có thể là do cô ấy hiểu lầm!”
Tô Mẫn Mẫn thở dài.
Cô chỉ đành phải đi đến bên tai của Cố Manh Manh, cố ý nói bằng giọng có chút âm u rùng rợn: “Mĩ… Nữ… Cô… Đang…
Ôm… Lấy… Một… Con… Quỷ…!”
“Ã ä di”
Cố Manh Manh bị dọa đến mức văng người ra bỏ chạy.
“Ha ha ha ha…”
Tô Mẫn Mẫn cười đến mức đau bụng.
Lục Tiểu Tứ liếc mắt trừng cô rồi nhanh chóng đuổi theo Cố Manh Manh.
Mà lúc này, Có Manh Manh đã gần như muốn chạy vào trong nhà máy rồi, khi Lục Tiểu Tứ đuổi đến nơi, thì Cố Manh Manh đang đứng trước cửa với vẻ mặt khiếp sợ.
Càng khiến cho người ta không thể tin được chính là cái nhà máy nhìn như cũ nát như vậy mà bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác.
“Chào mừng đến với chỗ đóng quân của “Thành phố Linh Hồn”, cô là người đầu không phải nhân viên làm việc đi vào chỗ này!”
Lục Tiểu Tứ vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi về phía của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...