Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút


Cố Manh Manh mở miệng, nhưng mà còn ba chữ An Hạo Nhiên còn chưa nói ra thì lúc này cô mới chợt nhớ ra, Lục Tư Thần hình như là lúc trước không có thích An Hạo Nhiên thì phải?
Kết quả là cái tên ban đầu định nói ra ngay lập tức đổi ngay thành cái tên của người khác.

*Ò, chính là một người bạn của bố hả, mấy năm trước lúc sinh nhật của tôi, cô ấy chuyên môn mua đồ tặng cho tôi đấy.”
“Quà sinh nhật của mấy năm trước?”
Lục Tư Thần nhíu mày.

Cố Manh Manh gật đầu: “Ừ, ừ, để tôi tính toán xíu.”
Nói xong, cô nghiêng đầu qua một bên, bắt đầu nhớ lại rồi trả lời: “Ò, tôi nhớ rồi, là trước hồi tết ta năm ngoái nè.”
Lục Tư Thần có chút ngoài ý muốn.

“Bộ cô ít váy lắm hả? Vì sao lại phải mặc cái váy của mấy năm về trước chứ?”
Con mắt của Cố Manh Manh trừng lên, thành thành thật thật mà trả lời: “Không phải, tôi còn có cái váy khác nữa.”
Lục Tư Thần không nói được gì.

Cố Manh Manh cũng không thể đoán ra được trong đầu của anh đang nghĩ cái gì, cô nhìn xem người đàn ông trước mặt không nói gì thì liền nói tiếp: “Lục Tư Thần, tôi biết anh có chuẩn bị cho tôi rất là nhiều váy, nhưng mà tôi thấy những chiếc váy đó đều trông rất là đắc tiền, tôi sợ sẽ làm dơ hét đống đó, lần trước sinh nhật của chị tôi, váy của chị ấy bị rượu vang đỏ làm cho dơ, mà lần này lại nghe được những người hầu ở chỗ bàn luận, những cái váy nhìn giống như trang phục dạ hội như vậy, nếu mà bị dơ thì sẽ rất khó mà tẩy sạch.


À, còn có nữa, một bạn lúc trước của tôi ấy, cô ấy là bởi vì trong lúc đang lau dọn mà không cần thận là dơ chiếc áo khoác ngoài của phu nhân, sau đó liền bị quản gia đuổi ra ngoài đấy.”
Lục Tư Thần thấp giọng nói: “Cô cùng với người hầu làm bạn bè?”
Cố Manh Manh gật đầu: “Đúng mà, tên của cô ấy gọi là A Nhã, hồi trước còn ở nhà, tôi cùng với cô ấy thường xuyên lẻn vào nhà bếp vào ban đêm để trộm đồ ăn ngon nữa á, ha ha ha…”
Sắc mặt của Lục Tư Thần càng ngày càng khó coi.

“Đây là cái cách mà nhà họ Cố chăm sóc cô à?”
Giọng nói của anh cực kỳ lạnh lùng, đặc biệt là khi còn nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Cố Manh Manh, thì càng ngày càng giận hơn: “Cô còn cười được à.”
Cố Manh Manh thực sự kinh ngạc.

“Anh bị làm sao vậy?”
Ánh mắt của cô khó hiểu mà nhìn lấy người đàn ông này.

ẫ: Lục Tư Thần cười lạnh: “Về sau không được phép vê lại Cô „ gia.

“A2 Cố Manh Manh kinh hãi.

Cô vội vàng cầm lấy bàn tay lớn của người đàn ông, vội vàng nói: “Không cho tôi quay về? Vậy, tôi sau này phải như thế nào?”
Lục Tư Thần cầm ngược lại tay cô, mở miệng nói: “Về sau liền theo tôi đi, tôi sẽ chăm sóc cô thật tốt!”
Cố Manh Manh nhăn mày lại.

Lục Tư Thần thấy vậy liền không khỏi nhíu mày: “Như thế nào, không muốn hả?”
Có Manh Manh vội vàng cười làm lành.

Cô nhìn người đàn ông, hỏi thật cần thận: “Vậy thì, sau này anh sẽ cùng tôi đọc sách chứ, có phải không?”
Lục Tư Thần nhếch mối, nói một cách kiêu ngạo: “Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời của tôi, tôi sẽ làm thỏa mãn đầy đủ các nguyện vọng của cô.”
“Thật sự?”
Cố Manh Manh ngồi thẳng người lại.Chương 68: Chỉ Cân Em Ngoan Ngoãn Nghe Lời Hai mắt của cô tỏa sáng nhìn người đàn ông có chút kích động: “Anh không gạt tôi chứ?”
“Không gạt cô đâu.”
Lục Tư Thần trả lời.


“Đại gia vàng.”
Cố Manh Manh hoan hộ, trực tiếp giơ tay ôm lấy Lục Tư Thần.

Lục Tư Thần nhíu mày hỏi: “Cô nói tôi là gì?”
“Đại gia vàng.”
Cố Manh Manh ngắn đầu nhìn lấy anh, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười.

Lục Tư Thần hừ lạnh nói: “Học ở đâu ra mấy cái từ này vậy?”
“Kịch trên truyền hình á.”
Cố Manh Manh trả lời.

Lục Tư Thần mặt không đổi sắc: “Từ nay về sau mà lại để tôi nghe được mấy từ đó là tôi sẽ cắt đút tiền tiêu vặt trong vòng 1 tuần.”
“AI”
Cố Manh Manh kêu rên: “Tôi chỉ có ý là khen anh thôi mà, sao mà một tí cảm kích anh cũng không có vậy?”
Lục Tư Thần giơ tay lên và bàn tay to của anh đặt ngay cái eo nhỏ nhắn của cô.

Anh cũng không tiếp tục để ý lời của cô mà nói tiếp: “Ở bữa tiệc rất có thể sẽ xuất hiện mấy người phóng viên truyền thông, cô phải nhớ kỹ là mặc kệ người khác hỏi cô cái gì thì cô cũng hứa là không được trả lời, biết không hả?”
“Tôi cũng không phải là ngôi sao điện ảnh, bọn họ hỏi tôi để làm cái gì chứ?”
Cô Manh Manh bĩu môi nói.


Lục Tư Thần cười khẽ nói: “Bởi vì hiện tại cô chính là vợ của tôi.”
Cố Manh Manh lập tức đỏ mặt lên.

Lúc này đây, cô lại phát hiện được chính bản thân đang nằm ở trên ngực của người đàn ông.

Vì thế, cô muốn từ từ đứng dậy.

Nhưng mà, Lục Tư Thần cũng không có buông tay, bàn tay to vẫn vòng qua eo của cô, đem cô ôm chặt ở trong lòng ngực.

“Lục Tư Thần…”
Cô thì thầm, thì thầm với anh.

Lục Tư Thần cuối xuống nhìn.

“Làm sao vậy?”
Anh đang cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui