Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
“Mẫn Mãi Hạ Hâm gọi cho cô.
Anh ta dường như đã dùng hết sức lực mà van xin: “Đừng đi, được không?”
Tô Mẫn Mẫn bước tới cửa thì chững lại.
Cố Manh Manh đi sau cô ấy, nhỏ giọng nói: “Mẫn Mẫn, cậu có sao không?”
Tô Mẫn Mẫn cười khổ: “Tớ không sao.”
Nói xong cô kiên quyết bước ra khỏi phòng.
Nói ra cũng rất trùng hợp.
Khi hai người vừa rời khỏi khách sạn, tình cờ nhìn thấy Lục Tiểu Tứ từ trong xe bước ra.
Chiếc xe thể thao bắt mắt đó của anh, dù có ở rất xa thì Tô Mẫn Mẫn chỉ cần nhìn một cái liền nhận ra.
TDÊH”
Cô gần như kéo Cố Manh Manh trốn sau chậu cây xanh bên cạnh theo bản năng.
“Chuyện gì vậy?”
Cố Manh Manh thậm chí còn không biết chuyện gì đã xảy ra, hoàn toàn bị động.
Tô Mẫn Mẫn cắn răng: “Tớ nhìn thấy Tiểu Tứ rồi!”
“Hải”
Có Manh Manh tròn mắt ngạc nhiên.
Cô vô thức muốn vươn đầu ra nhìn, nhưng lại bị Tô Mẫn Mẫn ngăn lại.
“Đừng nhìn, cẩn thận bị anh ta phát hiện!” Tô Mẫn Mẫn nói, “Không được, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Ấy, cửa sau! Đúng rồi, đi bằng cửa sau!”
“ÔN”
Có Manh Manh gật đầu, ngơ ngác đi theo Tô Mẫn Mẫn ra cửa sau.
Sau khi cả hai rời khỏi đi, lập tức bắt taxi chạy thẳng về vịnh Hương Tạ.
Trên đường đi, Tô Mẫn Mẫn phân tích: “Anh ta chắc chắn là đã nhận được tin báo gì đó.
Nếu không sẽ không đột nhiên gọi điện thoại hỏi chúng ta đang làm gì.
Hừ, may mà tớ phản ứng nhanh, nếu không…”
“Nếu không thế nào?”
Cố Manh Manh nhìn cô.
Tô Mẫn Mẫn hận sắt không thể thành thép nói: “Cậu nói sẽ thế nào? Sẽ chết người đấy!”
Cố Manh Manh chu môi: “Biết rồi…”
Tô Mẫn Mẫn cũng lười nói với cô, không ngừng thúc giục tài xế: “Bác tài, phiên bác lái nhanh chút, cám ơn!”
“Được thôi!”
Tài xế đáp một tiếng, lại nhán ga một lần nữa.
Ngày hôm sau, Lục Tiểu Tứ đích thân tới cửa.
Sau khi vào nhà, anh rất kinh ngạc vì không tháy Có Manh Manh và Tô Mẫn Mẫn đâu, không khỏi hỏi quản gia: “Mẫn Mẫn và chị dâu đâu?”
Quản gia đáp: “Đang chơi game trên lầu.”
“Chơi game?”
Lục Tiểu Tứ nhíu mày.
Quản gia suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Đúng vậy.
Hình như trò Gang up gì đó.”
Lục Tiểu Tứ sắc mặt hơi trầm xuống: “Hai người họ chơi bao lâu rồi?”
Quản gia không dám che giấu, thành thật trả lời ăn sáng xong tới giờ.”
Bây giờ, Lục Tiểu Tứ có chút không vui.
Anh không bận tâm đến quản gia, đi thẳng lên lầu hai.
Vừa mở cửa thư phòng ra, liền nghe thấy Tô Mẫn Mẫn gào lên: “Đệt, chúng ta là một team đấy.
Cố Manh Manh cậu chạy cái gì chứ? Chết tiệt, chết tiệt.
Tớ chết rồi.
Ah ah ah, tớ bị cậu hại chết rồi!”
Cố Manh Manh khóc không ra nước mắt: “Tôi hết máu TÔI.
Tô Mẫn Mẫn bực mình muốn đập bàn phím: “Cậu rốt cuộc bị sao vậy? Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, hết máu thì trở về bổ sung máu.
Sao cứ ở mãi trên đó vậy? Cậu nhìn đi, mấy lần chúng ta chơi team thì đều vì cậu mà thua.
Cậu là pháp sư đấy.
Cậu chạy rồi thì bọn tớ phải làm sao?”
“Tớ không cố ý…”
Có Manh Manh rất uỷ khuắt.
Tô Mẫn Mẫn quay lại nhìn cô, nhưng lại ngạc nhiên khi thấy Lục Tiểu Tứ đang đứng ở cửa.
Cô chau mày, tháo tai nghe.
“Anh đến từ khi nào thế?”
Cô ấy nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...