Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Chỉ nghe người phụ nữ nói: “Đừng hiểu lầm.
Tôi lục ví của tiên sinh này là vì cậu ta uống say rồi.
Nhưng cậu ta ở chỗ chúng tôi tiêu hết nhiều tiền như vậy, cũng không thể vì say mà không thanh toán được đúng không? Nhưng, tôi không ngờ trong ví của cậu ta chỉ có mấy trăm tệ.
Quả thực là hết cách rồi nên tôi mới mạo muội gọi điện cho cô.
Cô xem?”
Tô Mẫn Mẫn nhíu mày: “Sao bà lại nhận ra tôi?”
Người phụ nữ trả lời: “Tôi có quen Nam thiếu.
Lần trước ở Đề Hào, vinh hạnh từng được gặp cô và Lục thiêu.”
Tô Mẫn Mẫn ‘ồ’ một tiếng, nói: “Nếu như vậy thì bà cũng đã gọi cho Lục Tiểu Tứ rồi?”
Người phụ nữ nghe vậy thì vội khua tay nói: “Không, không, sao tôi dám làm phiền Lục thiếu vì chuyện này.
Hơn nữa…” Lúc này, ánh mắt của người phụ nữ lại rơi lên chiếc ví trên tay Tô Mẫn Mẫn, cười ẩn ý: “Cô và vị này có lẽ đã biết nhau từ nhỏ nhỉ? Con người ấy mà, cũng phải có quá khứ đúng không? Vậy nên tôi liền nghĩ chuyện này.
có lẽ không liên quan gì đến Lục thiếu nên chỉ liên lạc với mình cô.”
Tô Mẫn Mẫn nghe vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy gật đầu, nói, “Anh ta đã tiêu bao nhiêu? Tôi sẽ thanh toán hóa đơn.”
“Được được!”
Người phụ nữ nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu.
Tô Mẫn Mẫn xua tay.
Người phụ nữ rất thức thời mà lui ra khỏi phòng bao.
Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại có ba người.
Cố Manh Manh có chút sững sờ, không khỏi hỏi: “Mẫn Mẫn, làm sao bây giò?”
Tô Mẫn Mẫn xoa xoa ấn đường, cười nhạt nói: “Còn có thể làm gì nữa? Cũng không thể bỏ mặc cậu ta ở đây được.” Dừng một lát, cô nghĩ một chút, lại nói: “Gần đây vừa hay có một khách sạn.
Chúng ta đưa cậu ta qua đó đi.”
“Được!”
Có Manh Manh gật đầu.
Thế là, Tô Mẫn Mẫn đi tới.
“Hạ Hâm?”
Cô ngập ngừng gọi.
Tuy nhiên, chàng trai không đáp lại, như thể cậu đang ngủ.
Không cam lòng từ bỏ, Tô Mẫn Mẫn Mẫn vươn tay đẩy anh, gọi: “Hạ Hâm! Hạ Hâm, tỉnh lại đi!”
Lần này, Hạ Hâm cuối cùng cũng có phản ứng.
Anh từ từ mở mắt, sững sờ nhìn cô gái trước mặt.
Tháy vậy, Tô Mẫn Mẫn không khỏi nhíu mày hỏi: “Hạ Hâm, anh có còn biết tôi là ai không?”
Hạ Hâm giật giật khóe miệng nói: “Mẫn Mẫn?”
Tô Mẫn Mẫn thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi đang ở đâu?”
Hạ Hâm quay đầu lại, nhìn xung quanh một cách kỳ lạ.
Giọng điệu của Tô Mẫn Mẫn rất không vui: “Cậu đang ở đâu? Cậu nói đang ở đâu? Nửa đêm nửa hô chạy tới quán bar uống say.
Cuối cùng còn cần một má mì gọi điện cho tôi.
Hạ Hâm, cậu rốt cuộc đang làm cái gì thế?”
“Hả2”
Hạ Hâm có vẻ ngạc nhiên.
Tô Mẫn Mẫn nói tiếp: “Quên đi, tạm thời không nói đến chuyện này.
Tôi đưa cậu rời khỏi đây.
Còn đứng dậy được nữa không?”
Hạ Hâm gật đầu.
Tô Mẫn Mẫn vươn tay đỡ lấy cánh tay của Hạ Hâm, dùng sức kéo anh từ trên ghế sô pha đứng lên.
“Cậu vẫn ồn chứ?”
Tô Mẫn Mẫn quan tâm hỏi.
Hạ Hâm gật đầu, trả lời: “Tôi không sao.”
Tô Mẫn Mẫn cần thận đỡ hắn ra ngoài, nói: “Gần đây có một cái khách sạn.
Bây giờ tôi đưa cậu qua đó nghỉ đã.”
Hạ Hâm mim môi, sắc mặt có chút tái nhợt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...