Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Cố Manh Manh gật đầu, nói đầy phấn khích: “Lục Tư Thần, anh là người đầu tiên tặng hoa cho em.
Thật sự bắt ngờ quá.
Đây là lần đầu tiên em nhận được hoa.
Đẹp quá đẹp quá.
Em thật sự rất thích!”
Cô nói thích liên tục, đủ để thấy lúc này tâm trạng của cô tốt đến thế nào!
Lục Tư Thần cong môi, ánh mắt ôn nhu: “Em thích là được!”
“Đúng!”
Có Manh Manh gật đầu.
Cô hít một hơi thật sâu và nói: “Oa, mùi thơm quá, khi chúng ta về khách sạn, em muốn đặt nó trong phòng ngủ của chúng ta, được không?”
Lục Tư Thần ngồi vào chỗ, anh trả lời: “Em làm gì cũng được!”
Cố Manh Manh cười toe toét.
Đúng lúc này, phục vụ bước tới, lịch sự mà dùng tiếng Anh chào hỏi: “Chào buổi chiều, hai vị, tôi có thể bắt đầu gọi món được chưa?”
Vẻ mặt của Cố Manh Manh có chút mơ hồ, cho đến khi Lục Tư Thần dịch cho cô, cô mới đột ngột gật đầu và nói bằng tiếng Trung: “Được, được thôi, chúng ta bắt đầu gọi món đi!”
Lục Tư Thần quay đầu lại nói với người phục vụ.
Người phục vụ gật đầu, đặt hai thực đơn trước mặt hai người.
Cố Manh Manh cần thận đặt bó hoa hồng sang một bên, sau đó mới mở menu ra.
Tiếc là, thực đơn tất cả đều bằng tiếng Anh và tiếng Ý.
Cố Manh Manh không hiểu gì cả.
Lúc này, Lục Tư Thần ở đối diện, đã bắt đầu gọi món, tiếng Anh lưu loát và tự nhiên, cử chỉ tao nhã và quý phái.
Cố Manh Manh nhìn đến thát thần, cho đến khi người đàn ông đưa tay ra lắc lắc trước mặt cô, ngữ khí bắt lực nói: “Bé con, em có thể tập trung hơn khi anh nói chuyện với em không?”
“Hả?”
Có Manh Manh hoàn hồn lại, vẻ mặt mơ màng nghi hoặc.
Lục Tư Thần xoa ấn đường, nói: “Lúc nãy anh hỏi em muốn ăn gì em cũng không nói nên anh đã gọi thay em rồi.
Không để bụng chứ?”
“Không đâu…” Có Manh Manh lắc đầu trả lời: “Tại sao em phải để bụng chứ? Ừm, dù sao em cũng đọc không hiểu tiếng anh.
Anh hỏi em cũng vô ích!”
Lục Tư Thần đáp: “Không phải vẫn còn anh sao?”
Cố Manh Manh hai tay ôm ngực, vô cùng sùng bái mà nhìn anh.
“Lục Tư Thần, anh lợi hại quát”
“Vậy sao?”
Lục Tư Thần dựa vào lưng ghế, cười như không cười nói: “Anh lợi hại thế nào?”
Cố Manh Manh không ngần ngại trả lói ngoại ngữ tốt.
Nếu em có trình độ như anh thì em sẽ không phải lo lắng về các kỳ thi tiếng Anh nữa.
Đảm bảo kỳ thi nào cũng đạt điểm tuyệt đối.
Ôi, chỉ nghĩ thôi cũng đã thầy đã rồi!”
Lục Tư Thần: “…”
Cố Manh Manh chớp mát: “Sao vậy?”
Khi Lục Tư Thần muốn nói điều gì đó thì điện thoại di động của Cố Manh Manh đột nhiên vang lên.
Cô Manh Manh vội vàng cúi đâu lây điện thoại trong túi ra, là một cuộc gọi lạ.
Khi cô định bắm nút trả lời thì bên kia đã cúp máy.
“Hả?”
Có Manh Manh hơi ngắn ra.
Ở bên kia bàn, Lục Tư Thần uống một ngụm nước nói: “Sao không bắt máy?”
Có Manh Manh nhìn anh, nói: “Em còn chưa kịp nhắc máy thì bên kia đã cúp máy rồi.
Uh, đó là số lạ.
Em có cần gọi lại không?”
“Tuỳ em.”
Lục Tư Thần đáp.
Cố Manh Manh suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu dứt khoát: “Quên đi, gọi đường dài quốc tế rất đắt.
Nếu lừa đảo thì sao?”
Lục Tư Thần cười cười: “Em sợ gặp phải lừa đảo?”
“Ai không sợ chứ?”
Có Manh Manh cong môi.
Cuối cùng, cô tiếp tục: “Nhưng nói thật, em chưa bao giờ.
gặp phải lừa đảo.
Em đã từng nhận được một số tin nhắn trúng thưởng gì đó.
Nói chung là bảo em đã trúng số độc đắc, sau đó yêu cầu em liên hệ với ai đó để nhận thưởng.
Nhưng em chưa từng bị lừa lần nào cả.”
“Chà, tính cảnh giác rất tốt!”
Lục Tư Thần gật đầu.
Cố Manh Manh tỏ ra rất tự đắc: “Đương nhiên rồi.
Anh tưởng em là kẻ ngốc à? Làm gì có cái bánh nào tự nhiên trên trời rơi xuống chứ?”
Lục Tư Thần nói: “Em có thể biết được đạo lý này là rất tốt.”
Cố Manh Manh chống cằm, nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.
“Lục Tư Thần…”
Cô nói.
Lục Tư Thần gật đầu: “Hả?”
Cố Manh Manh tiếp tục: “Anh đã từng bị lừa lần nào chưa?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...