Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút
Thực tế là Bella đang làm việc nghiêm túc và dường như không nhận thấy những gì đang xảy ra bên này.
“Bé con?”
Giọng của Lục Tư Thần vang lên bên tai.
Cố Manh Manh hoàn hồn, vội ngẳng đầu lên nhìn anh.
Lục Tư Thần cười như không cười: “Nhìn cái gì vậy?”
Như thể một bí mật bị phơi bày, Cố Manh Manh đỏ mặt, rồi lắc đầu nói: “Không nhìn gì cả!”
“Vậy sao?”
Lục Tư Thần cong môi.
“Anh đáng ghét!”
Cố Manh Manh tức giận, vùi đầu vào vòng tay anh.
Lúc này, chỉ nghe thấy giọng nói của Bella: “Tôi đã bảo nhân viên lây quân áo tới.
Manh Manh, cô đi mặc thử chút đi.”
Nghe vậy, Cố Manh Manh nhanh chóng ngắng đầu khỏi vòng tay của Lục Tư Thần.
“Được!”
Cô gật đầu, định đứng dậy khỏi vòng tay của Lục Tư Thân.
Bắt quá, Lục Tư Thần không buông tay.
Lòng bàn tay to nóng hồi của anh giữ lấy eo cô.
Giọng nói trầm thấp mê người: “Hôn anh cái!”
“Cái gì?”
Có Manh Manh choáng váng.
Giây tiếp theo, người đàn ông cúi đầu xuống hôn.
“Ưm!”
Cố Manh Manh mở to mắt, khó tin mà nhìn anh.
Lục Tư Thần buông cô ra, vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô, cười nói: “Đi đi!”
Cố Manh Manh vội vàng theo nhân viên vào phòng thay đồ như chạy trốn.
Bây giờ, chỉ còn lại Lục Tư Thần và Bella trong phòng.
Bella dựa vào bàn, hai tay khoanh trước ngực, nở nụ cười duyên dáng.
Cô ấy nói: “Tư Thần, anh đã thay đổi.”
Lục Tư Thần dựa lưng vào sô pha, tao nhã vắt chéo chân, cười nhạt nói: “Vậy sao?”
Bella gật đầu, nói mập mờ: “Thật.
Anh giờ khác so với trước kia.”
Lục Tư Thần không phủ nhận điều đó.
Bella nhìn anh bằng ánh mắt thâm thúy: “Em đã từng nghĩ rằng anh sẽ là dáng vẻ lạnh nhạt cả đời này.
Nhưng hôm nay nhìn thấy sự tương tác giữa anh và Manh Manh, cuối cùng em biết rằng tình yêu có thể thay đổi rất nhiều thứ.
Không ai tránh khỏi được.”
“Tình yêu?”
Lục Tư Thần liếc mắt, cảm thấy hai chữ này khá thú vị.
Bella khó hiểu: “Sao vậy?”
Lục Tư Thần không nói gì.
Bởi vì Cố Manh Manh đã bước ra ngoài.
Cô gái nhỏ này vốn đã xinh đẹp, nay lại khoác lên mình bộ váy trắng như ánh trăng duyên dáng, mái tóc đen dài xõa ra tôn lên khuôn mặt thanh tú trắng ngần, giống như hoa bách hợp ngoài cửa sổ, sạch sẽ thuần khiết, không vướng bụi trần.
“Thế nào?”
Bella hỏi.
Lục Tư Thần gật đầu: “Không tệ!”
“Tại sao em cảm thấy có chút kỳ quái?”
Cố Manh Manh kéo gắu váy, bĩu môi nói: “Chiếc váy này hơi khác so với những gì em tưởng tượng.”
Bella nghe xong không khỏi thốt lên: “Khác ở chỗ nào?”
Có Manh Manh trả lời: “Chiếc váy cô thiết kế này… có quá đơn giản không?”
“Có sao?”
Bella nhướng mày.
Cố Manh Manh gãi gãi đầu, sầu não nói: “Tôi xem máy show của nước ngoài, những bộ trang phục đó đều rất kỳ quái, nhưng cái này của cô…”
Bella cười nói: “Cô là Vedette, tất nhiên phải khác với những người khác.
Hơn nữa, chiếc váy này vẫn chưa làm xong.
Hôm nay tôi chỉ là muôn xác định sô đo của cô mà thôi.
Sau khi xác nhận lại không có sai sót thì tôi mới tiên hành bước cuối cùng.”
Có Manh Manh ngạc nhiên: “Bước cuối cùng là gì?”
Bella cười và nói: “Chiếc váy này của cô, cuối cùng còn phải đính đá quý và kim cương vụn!”
“Woal”
Cố Manh Manh thốt lên.
Bella cười nói: “Được rồi, cô đi thử váy khác đi.”
Cố Manh Manh gật đầu, cười tít mắt mà lại đi cùng nhân viên.
Sau khi rời đi, Bella nhìn lại Lục Tư Thần, cười nói: “Cô gái nhỏ này rất đơn thuần.
Mà trong thương trường lại có quá nhiều cạm bẫy…” Nói xong, Bella thở dài: “Chả trách anh lại nhìn trúng cô ấy.”
Họ đều là những con thú ẩn nấp trong bóng tối, trên tay dính đầy máu tanh vô hình.
Còn Cố Manh Manh chính là đóa hoa bách hợp nhỏ bé nở trong nắng, đẹp thuần khiết khiến bao người khao khát.
Dù sao, ai cũng khát vọng sự ấm áp.
Tuy nhiên, cuối cùng cô lại rơi vào tay dã thú..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...