Sau khi đi thang máy lên tầng cao nhất, Cố Manh Manh đi thẳng đến văn phòng của Lục Tư Thần.
Vừa hay An Luân đang nói chuyện với cấp dưới ở cửa, nhìn thấy Cố Manh Manh, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Thiếu phu nhân?”
“Hịt”
Có Manh Manh khua khua móng vuốt với anh.
An Luân vội vàng nói gì đó với cấp dưới, rồi đi về phía Cố Manh Manh.
“Thiếu phu nhân, cô đến lúc nào vậy?” Anh nói: “Tại sao tài xế không gọi cho tôi!”
*Ò, tôi đã bảo tài xế đừng gọi điện cho anh.” Cố Manh Manh cong môi nói tiếp: “Dù sao tôi cũng có thẻ, nên không cần phiền toái anh đến đón.
Hơn nữa anh cũng rất bận!”
Nghe vậy, An Luân vội vàng nói: “Thiếu phu nhân, cô so với công việc còn quan trọng hơn nhiều!”
“Ha ha ha…”
Nghe vậy, Cố Manh Manh không nhịn được cười: “Thư ký An, anh thật biết nói chuyện!”
An Luân lại trông nghiêm túc.
“Tôi đang nói sự thật!”
Anh trả lời như vậy.
Cố Manh Manh nói: “Được ròi, tôi không đùa với anh nữa, Lục Tư Thần đâu?”
“Lục tổng đang ở trong văn phòng.”
An Luân đáp, định đến gõ cửa.
“Ấy!”
Có Manh Manh lên tiếng ngăn cản.
Cô hỏi: “Bây giờ có ai trong văn phòng của anh ấy không?”
An Luân lắc đầu: “Không có.”
Cố Manh Manh chớp mắt, tiếp tục: “Vậy nếu tôi vào mà không gõ cửa, anh ấy sẽ không tức giận, đâu nhỉ?”
“Cái này…”
An Luân ngập ngừng, không trả lời.
Thành thật mà nói, anh không biết câu trả lời cho câu hỏi này.
“Tôi muốn thử xem!”
Cố Manh Manh nói.
Nói xong, cô không đợi An Luân có phản ứng, liền tiền lên đẩy cửa.
“Thiếu phu nhân…”
An Luân nói.
Thật không may, đã quá muộn.
Lúc này, Có Manh Manh đã mở cửa bước vào.
Mà lúc này, trong phòng làm việc, Lục Tư Thần đang vùi mình xem xét tài liệu.
Bởi vì xung quanh rất yên tĩnh, nên tất nhiên anh cũng nghe thấy tiếng mở cửa.
Chỉ là tiếp đó là một giọng nói nghịch ngợm vang lên: “Lục tổng…”
Lục Tư Thần hơi ngắn ra, rồi bật cười.
Anh vừa lấy bút ra ký tên vừa nói: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Manh Manh đóng cửa lại, cười toe toét nói: “Em có chuyện muốn báo cáo với anh!”
“Nói!”
Lục Tư Thần không ngẳng đầu lên đáp.
Cố Manh Manh trợn tròn mắt, rồi nói: “Em muốn hối lộ anh!”
Lục Tư Thần không kìm được nữa.
Anh ngẳng đầu, cười tươi mà nhìn cô gái: “Em hồi lộ anh?
Chắc chứ?”
“Chác!”
Có Manh Manh nghiêm túc gật đầu.
Lục Tư Thần nhướng mày: “Hồi lộ bằng cái gì?”
“Đây!”
Có Manh Manh giơ bữa trưa trên tay cô lên.
Lục Tư Thần nhướng mày: “Cơm hộp?”
“Đúng thế!”
Có Manh Manh tiếp tục gật đầu.
Cô vừa đi về phía người đàn ông, vừa nói: “Em tự làm cái này đây.
Đây là hộp cơm tình yêu độc nhât vô nhị trên thê giới.
Vô cùng quý giá đây!”
Lục Tư Thần thở dài.
“Lại là những món tráng miệng lộn xộn?”
“Đâu có…”
Cố Manh Manh chau mày.
Cô đi tới gần người đàn ông, đặt hộp cơm lên bàn anh, nói tiêp: “Anh còn không nhìn, làm sao biệt đó là món tráng miệng? Hơn nữa, làm gì có ai ăn món tráng miệng buổi tối chứ?”
“Oh?”
Lục Tư Thần nheo mắt lại.
Cố Manh Manh hát cằm lên, rất đắc ý: “Mở ra xem thử đi.
Nếu hài lòng thì anh đồng ý với em một chuyện nhé!”
Lục Tư Thần không nói gì.
Anh tự mình mở hộp cơm ra.
Ngay lập tức, hương thơm hấp dẫn tràn ra.
Đập vào mắt hộp cơm viên tinh xảo.
Bên trên còn có một khuôn mặt rất đáng yêu.
Nhìn thế nào cũng rất giống với Có Manh Manh.
“Cái này là em học với đầu bếp đấy!” Cố Manh Manh ở bên cạnh nói: “Vì là lần đầu tiên nên không thể tránh khỏi một số chỗ làm chưa tốt, nhưng đầu bếp và quản gia đã nếm thử rồi.
Mọi người đều nói ngon.
Sau đó em mới dám đưa tới cho anh đấy.”
Lục Tư Thần thấy khá ấm lòng.
“Em học nó vì anh?”
Anh nhìn cô gái và hỏi.
Có Manh Manh gật đầu và nói: “Đúng thế!”
Lục Tư Thần thở dài.
“Vắt vả rồi, bảo bối!”
“Không vắt vả.” Không ngờ, sau khi nghe lời này, Có Manh Manh rất hiểu chuyện mà lắc đầu: “Anh là người vất vả nhất, Lục Tư Thần, anh mỗi ngày đều phải làm việc để kiếm tiền, ngay cả ngày cuối tuần cũng không có.
Vậy nên anh vất vả hơn cả eml”
Lục Tư Thần dở khóc dở cười.
Anh vươn tay kéo cô vào lòng, giọng nói vô cùng dịu dàng.
“Bé con, hôm nay ngoan quái”
“Em có ngày nào không ngoan chứ?”
Có Manh Manh thoải mái ngồi trên đùi anh, ôm lấy cổ anh bằng hai tay nhỏ nhắn, dáng vẻ non nớt đáng yêu.
Lục Tư Thần hôn lên má cô, nói: “Nói đi, em muốn tôi giúp gì?”
Có Manh Manh đảo mắt mấy vòng.
Sau đó, cô nói nhỏ: “Em chưa nghĩ đến, nhưng em có thể tạm giữ lại đó đã được không? Đợi em nghĩ ra rồi thì lại nhờ anh giúp, được không?”
“Được!”
Lục Tư Thần đồng ý mà không do dự.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, ánh mắt cưng chiều: “Chỉ cần em luôn ngoan như vậy, muốn cái gì đều có thể cho em.”
“Vậy nếu em muốn những ngôi sao trên bầu trời thì sao?”
Cố Manh Manh tuỳ hứng nói.
Nào ngờ, Lục Tư Thân nghe vậy, thậm chí không chút do dự, trực tiếp gật đầu: “Được!”
Giờ thì Có Manh Manh ngây người.
“Hải!” Cô ngạc nhiên: “Anh thật sự định hái một ngôi sao cho em sao?
“Chuyện này cũng không khó.”
Lục Tư Thàn liếc cô một cái, sau đó cầm đũa lên, chuẩn bị ném thử đồ ăn.
Có Manh Manh nắm lấy ống áo của anh, liền thoáng: “Này, em nói đùa với anh thôi.
Em không muốn ngôi sao! Nó cũng chẳng có tác dụng gì cả, em không cần! Thật đấy, em không cần đâu!”
Lục Tư Thần mỉm cười.
“Ừ, anh biết.”
Có Manh Manh ngắn ra.
Cô nhìn vào góc nghiêng đẹp trai của người đàn ông, luôn cảm thấy như mình đã rơi xuống hồ.
Lúc này, Lục Tư Thần đã gắp một viên gạo nếp lên.
Sự chú ý của Cố Manh Manh nhanh chóng bị thu hút.
Cô nhìn anh với đôi mắt sáng ngời, đầy mong đợi.
Cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi của cô, Lục Tư Thần cũng mở miệng và cắn miếng đầu tiên.
“Ăn ngon không? Ăn ngon không?”
Cố Manh Manh nóng lòng hỏi.
Lục Tư Thần mím môi, vẻ mặt không rõ.
Khi Cố Manh Manh thấy vậy thì không khỏi than thở: “Không phải chứ, mọi người đều nói rất ngon…”
Lục Tư Thần buồn cười.
Anh đưa tay lên xoa xoa mái tóc rối bù của cô, giọng điệu cưng chiều và dịu dàng: “Rất ngon.”
“Có thật không?”
Cố Manh Manh nghe vậy thì trở nên phấn khích.
Cô không kìm được ưỡn thẳng lưng, vui mừng nói: “Vậy, vậy anh có thích không?”
Lục Tư Thần gật đầu.
Thực ra thì chỉ cần là món mà cô nhóc này tự tay làm, thì dù thế nào anh cũng sẽ thích.
Bên này, sau khi có được sự khẳng định của anh, Cố Manh Manh không kìm được ôm mặt, vừa kiêu ngạo vừa tự hào nói: “Em đã nói mà.
Một người thông minh và lanh lợi như em dù là lần đầu tiên nấu cơm hộp, nhưng nó cũng sẽ rất tuyệt! “
Lục Tư Thần thở dài.
“Bé con, đúng là không biết khiêm tốn!”
Cố Manh Manh chớp mắt, vô tội nhìn anh: “Chẳng lẽ không phải anh đang khen em sao?”
Lục Tư Thần gật đầu, hôn lên chóp mũi nhỏ của cô: “Tiểu tinh quái!”
Cố Manh Manh lè lưỡi với anh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...