Một lúc sau, Tô Mẫn Mẫn tuyên bó có thể ăn cơm!
Cố Manh Manh rất chờ mong đi vào trong phòng ăn, khi nhìn thấy món ngon trên bàn, toàn bộ biểu hiện trên mặt của cô đều là hoảng hốt.
“Wowl”
Cô ngạc nhiên, vô cùng bất ngờ nói: “Trời ơi, Tô Mẫn Mẫn, cậu thực sự rất lợi hại, thực sự là làm được những món ăn ngon!” “
Tô Mẫn Mẫn cười nói: “Đừng khách khí nha, mọi người ngồi xuống ăn đi.
“
“Được được!”
Cố Manh Manh gật đầu, vội vàng ngồi xuống.
Nhưng rất nhanh, cô lại nhớ tới Lục Tư Thần, vội vàng lại hỏi: “Lục Tư Thần, anh tới đây ngồi với tôi đi.
“
Lục Tư Thần bình tĩnh đi tới.
Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Manh Manh, vừa đánh giá đồ ăn trên bàn.
Cố Manh Manh nói: “Những món ăn này thoạt nhìn rất ngon đó, Lục Tư Thần, anh cảm thấy thế nào? “
“Cũng được.”
Lục Tư Thần thản nhiên đáp một câu.
Cố Manh Manh nhíu mày, đang nghi hoặc thái độ của anh, giọng nói của Tô Mẫn Mẫn truyền đến: “Các cậu ném thử thức ăn trước, tớ đi lầy cơm cho các cậu! “
Cố Manh Manh nghe vậy, vội vàng nói: “Tớ sẽ đi với cậu! “
Nói xong, cô liền chuẩn bị đứng dậy từ chỗ ngồi của mình.
Tô Mẫn Mẫn ngăn cản cô, cũng vô cùng nghiêm túc nói: “Manh Manh, hôm nay cậu và anh hai là khách của tớ, nào có thể để cho khách làm việc? Cậu ngồi trước đi, tớ sẽ quay lại ngay! “
Dư âm còn chưa dứt, cô đã xoay người liền trở về phòng bếp.
Cố Manh Manh chỉ có thể ngồi trở lại chỗ của mình.
Cô cầm đũa lên, đầu tiên nếm thử một miếng khoai tây xào ớt xanh ngay trước mặt mình, khen ngợi: “Ò, món ăn này rất ngon! “Nói tiếp, cô ấy lại gắp một chút vào đĩa của Lục Tư Thần, nói: “Lục Tư Thần, anh ăn đi, ngàn vạn lần đừng khách khí, đây chính là tâm ý của Tô Mẫn Mẫn.
“
Lục Tư Thần không nói gì.
Ngược lại Lục Tiểu Tứ nở nụ cười, bộ dạng hiểu ra gì đó.
Cố Manh Manh tháy, rất khó hiểu nói: “Tiểu Tứ, anh cười cái gì vậy?”
Lục Tiểu Tứ chống cằm, ánh mắt quan sát thức ăn trên bàn ăn, chậm rãi nói: ” Chúng tôi đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, hôm nay vẫn là nhờ phúc của cô, bằng không tôi cũng không nghĩ cô ấy sẽ xuống bếp! “
“Phải không?”
Cố Manh Manh nghe vậy, rất đắc ý: “Cho nên nói, anh rất ghen tị với tôi?! “
Khóe miệng Lục Tiểu Tứ khẽ nhéch lên.
Lúc này, Tô Mẫn Mẫn đã bưng cơm đi tới.
“Đến đây, anh hai, Manh Manh, cơm đến rồi!”
Cô vừa nói chuyện, vừa đặt tô cơm thơm ngát đến trước mặt hai người.
Cố Manh Manh gật đầu, trả lời: “Cảm ơn! “
Tô Mẫn Mẫn cười rất vui vẻ: “Không sao, ăn đi, ăn đi, chỉ cần các cậu cảm thấy hài lòng là được rồi.
“
“Ừm, tớ vừa rồi có nêm thử một chút, quả thật không tôi!”
Cố Manh Manh nói.
Tô Mẫn Mẫn hơi nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, cậu cũng không nhìn ra tớ là ai sao! Hừ, tớ vừa lo chuyện nước vừa đảm việc nhà, chính là người phụ nữ thời đại mới! “
Cố Manh Manh thở dài: “Khen cậu một câu, cậu thật sự là muốn bay lên trời! “
” Tô Mân Mẫn…”
Giọng Lục Tiểu Tứ bỗng nhiên truyền đến.
Tô Mẫn Mẫn nhìn về phía anh, chớp chớp mắt: “Sao vậy, anh cũng ném thử rồi hả? Ha ha ha, có phải bị kinh ngạc đến nỗi không tin được không? “
Lục Tiểu Tứ không trả lời, mà chỉ vào một đĩa cá sóc sốt chua ngọt trên bàn, nói: “Món ăn này là gì? “
Tô Mẫn Mẫn nhìn qua rồi trả lời: “Cá sóc sốt chua ngọt! “
Lục Tiểu Tứ nhếch môi, tiếp tục nói: “Tôi rất tò mò, món ăn này cô làm như thế nào vậy? “
Tô Mẫn Mẫn nghe lời anh, không nghĩ nhiều liền đáp: “Đầu tiên rửa sạch cá đã sơ chế, sau đó chính là ướp các loại gia vị nấu Tin ` lội XE hệ rưc LÊ TÊN 2 TÀI J ăn, cuôi cùng đặt trong nôi chiên rôi cho sốt và nâu chín là được rồi! “
À, nó có vẻ đúng là như vậy.
Cố Manh Manh ăn một miếng cơm, suy nghĩ, ngay cả cơm cũng ngon như vậy, xem ra Tô Mẫn Mẫn thật sự rất lợi hại, quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!
Bên này, Lục Tiểu Tứ vẫn tiếp tục đặt câu hỏi.
Anh ấy nói: ” Tô Mẫn Mẫn, cô có thể nói cụ thể hơn một chút không?” Ví dụ, những nguyên liệu nào là cần thiết để nấu món này? “
“Cá sóc!”
Tô Mẫn Mẫn trả lời.
Lục Tiểu Tứ mỉm cười: “Còn có thể cụ thể hơn một chút được không? “
Tô Mẫn Mẫn trừng mắt, có chút mất hứng: “Lục Tiểu Tứ, anh có ý gì? Anh có muốn cãi nhau không? “
Lục Tiểu Tứ ngượng ngùng cười: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một chút, cô kích động như vậy làm gì? “
“lm miệng đi!”
Tô Mẫn Mẫn rất mắt hứng khiển trách anh.
Lục Tiểu Tứ cũng không tức giận, cười gắp thức ăn.
Bên này, Cố Manh Manh là người ngoài cuộc, không khỏi ghé vào bên tai Lục Tư Thần, len lén nói: “Lục Tư Thần, Mẫn Mẫn cùng Tiểu Tứ không có vấn đề gì chứ? “
“Ăn cơm đi.”
Lục Tư Thần nói, gắp một miếng sườn vào bát của cô.
Cố Manh Manh cười: “Được rồi, ăn cơm! “
Nói xong, lập tức bắt đầu ăn cơm.
Tô Mẫn Mẫn ngồi đối diện với cô, vẫn rất ân cần gắp thức ăn vào bát của cô, và nói: “Manh Manh, cậu ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể phát triển cơ thể! Trước đây tớ luôn nghĩ rằng mình rất gầy, nhưng không ngờ, cậu còn gầy hơn tớ, ở đây cũng không có ai, thật sự là sông Trường Giang sóng sau đè lên sóng trước!”
Cố Manh Manh: “…”
Lục Tư Thần gật đầu đồng ý nói: “Đúng là nên ăn nhiều một chút.
“
Vì vậy, đồ ăn trong bát của Cố Manh Manh chất đống thành một ngọn núi nhỏ.
Khuôn mặt của cô như là khóc không ra nước mắt: “Đừng gắp thức ăn cho tớ nữa, tớ không thể ăn hết, thật lãng phí!” “
“Không có việc gì, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu!
Tô Mẫn Mẫn đáp.
Mà Lục Tư Thần thì rất săn sóc cô: “Muốn ăn tôm sao? Tôi lột nó cho cô nhé? “
Cố Manh Manh lắc đầu: “Tha cho tôi đi, bây giờ tôi có thể ăn xong bát này là tốt rồi! “
Lục Tư Thần suy nghĩ một chút, nói: “Bao nhiêu thì vẫn nên ăn một chút đi, tôi lột tôm.
“
Nói xong, lập tức buông đũa xuống, sau đó bắt đầu tự tay lột tôm.
Cố Manh Manh rất buồn bực.
Mà đối diện bàn, Tô Mẫn Mẫn và Lục Tiểu Tứ lại trợn mắt há hốc mồm.
Thử nghĩ một chút, người này trong lòng họ, từ trước đến nay chính là người cầm quyền Lục gia nỗi tiếng với sự lạnh lùng tàn nhẫn, cho tới bây giờ đều nói là một nhân vật tàn nhẫn, nhưng bây giò lại can tâm lột tôm, chỉ vì một cô gái!
Vì vậy, từ hôm nay trở đi, Lục Tiểu Tứ đã hoàn toàn có một cái nhìn về vấn đề nhìn Cố Manh Manh.
Chị dâu chắc chắn có mánh khóe, anh hai lần này tám phần là thật sự gục ngã rồi!
“Này!
Đúng lúc, giọng của Tô Mẫn Mẫn vang lên.
Lục Tiểu Tứ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía cô: “Sao vậy? “
Tô Mẫn Mẫn mở to hai mắt, nói: “Tôi muốn ăn tôm!” “
Lục Tiểu Tứ nhìn cô như nhìn thằng ngốc, nói: “Muốn ăn thì ăn, cô nói với tôi làm gì vậy? “
Tô Mẫn Mẫn tức giận không chịu nỗi.
Biểu cảm của cô dữ tợn, nghiền răng nghiền lợi nói: “ Anh: không thể lột cho tôi một con sao? Rốt cuộc anh có biết thương hoa tiếc ngọc không vậy?! “
Lục Tiểu Tứ gắp cho cô một miếng sườn: “Cô vẫn nên ăn sườn đi, thuận tiện, không cần lột! “
“Mẹ kiếp!”
Tô Mẫn Mẫn tức giận liền muốn nói tục!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...