Tổng Tài Cưng Chiều Nhẹ Một Chút


Cố Manh Manh trong nháy mắt bắt ngờ trọn to hai mắt.

Cô kinh ngạc nhìn nam nhân gần ngay trước mắt, trên gương mặt đẹp trai, giờ phút này tất cả đều là có phần đen tối.

Lúc này, cái lưỡi linh hoạt của anh cũng đi vào.

Cố Manh Manh nhíu mày, theo bản năng muốn trốn về phía Sau.

Thế nhưng, một bàn tay lớn của Lục Tư Thần không biết từ khi nào vòng qua đầu cô, trực tiếp nắm lấy gáy cô, khiến cô muốn lui cũng không thể lui.

Một lát sau, nam nhân có vẻ vẫn chưa muốn buông cô ra.

Anh mỉm cười, giọng nói chậm rãi: “Không sai, rất ngọt ngào!”
Cố Manh Manh xấu hỗ không chịu nỗi.

“Anh là đồ đáng ghétI”
Cô trách mắng nhưng giọng lại vô cùng nũng nịu.

Lục Tư Thần đưa tay nhéo nhéo mặt cô, cười nói: “Chồng hôn vợ là chuyện bình thường, cô cảm thấy như vậy là đáng ghét sao? “
“Tôi không thèm nói chuyện với anh.”
Cố Manh Manh trong lòng biết mình không nói lại được anh nên cũng không nói nhiều với anh, cúi đầu tiếp tục ăn.

Lục Tư Thần đứng ở bên cạnh nhìn một lát liền nói: “Cô tiếp tục ăn đi, tôi làm việc trong phòng sách, có việc gì thì tới gọi tôi.


“Ừm!”
Cố Manh Manh hừ một tiếng, vẫn chuyên tâm vùi đầu ăn, căn bản không nhìn anh lấy một cái.

Lục Tư Thần nheo mắt: “Manh Manh? “
Cố Manh Manh ngắng đầu nhìn anh, hai bên má phồng lên, giống như một con chuột đồng mới trộm được đồ ăn nhét đầy miệng.


Lục Tư Thần từ bên giường đứng lên rồi nói: “Không có việc gì.

Cố Manh Manh: “…”
Lục Tư Thần bỗng nhiên tâm tình trở nên tốt hơn, bàn tay vỗ võ cái đầu tóc xù của cô, xoay người rời đi.

“Có bệnh!”
Cố Manh Manh lẫm bẩm, tiếp tục ăn bánh sandwich trong tay.

Hai ngày sau, Cố Manh Manh nhận được một cuộc gọi điện thoại khiến cô bắt ngờ.

Là Lâm Huệ gọi tới, câu đầu tiên cô mở miệng chính là: “Dì muốn gặp Có Tiêu, con có thể giúp dì việc này không? “
Cố Manh Manh kinh ngạc không thôi.

“Hả, dì muốn gặp cha con?”
“Đúng vậy!”
Lâm Huệ trả lời.

Cố Manh Manh rất khó hiểu: “Xin hỏi, dì tìm cha có chuyện gì sao? À, đừng hiểu lầm, ý con là cha con dạo này đang ở nhà để dưỡng bệnh, ông có thể sẽ không đi ra ngoài, vì vậy nếu dì muốn gặp ông ấy, chỉ có thể tới nhà.


Lâm Huệ không nói gì.

“Alo, dì, dì vẫn còn ở đó chứ?”
Cố Manh Manh thăm dò.

Lâm Huệ cười khổ: “Ông ấy không phải chỉ là bị một chút bệnh thôi sao, bây giờ ngay cả cửa cũng không thể ra được sao? “
Cố Manh Manh giải thích: “Ừm, lần trước bác sĩ nói với con, cha là bởi vì quanh năm làm việc vất vả mà tích lũy thành bệnh, bởi vì thời gian quá lâu, cho nên trong một thời gian ngắn không chữa khỏi, hiện tại chỉ có thể từ từ chạy chữa.


Lâm Huệ một lần nữa im lặng.

“Dì Lâm?”
Cố Manh Manh gọi.

Lâm Huệ thở dài: “Nếu dì đến nhà con, chắc chắn sẽ gặp Khương Thục Nhã, nhưng dì không muốn gặp bà ta.


“Vậy nên làm sao bây giò?”
Cố Manh Manh rất rồi bời.

Lâm Huệ nói: “Con cho dì số điện thoại di động của Cố Tiêu đi.

“Ò, được rồi.”
Cố Manh Manh đáp.

Cuối cùng, cô nói thêm: “Như vậy, dì Lâm, con sẽ gửi tin nhắn cho dì, dì trực tiếp gọi tới cho cha con được không?”
“Được.”
Lâm Huệ gật đầu: “Cảm ơn con, Manh Manh.


“Không cần khách khí, đây là việc con nên làm.” Cố Manh Manh đáp.


Lúc này, Lâm Huệ lại đột nhiên thay đổi đề tài.

h Cô hỏi: “Manh Manh, khi nào con rảnh rỗi đến nhà dì chơi chứ?” “
Cố Manh Manh dừng một chút, mới vừa rồi đáp: “À, chuyện này, tạm thời con chưa biết được.


Lâm Huệ rất nghi ngờ: “Sao con lại không biết? Bây giờ con đang có hai ngày nghỉ mà? “
Cố Manh Manh xấu hồ.

Cô giải thích: “Vâng, không, gần đây con đang bận một số chuyện, vì vậy…”
Lâm Huệ thở dài, nói: “Manh Manh, dì thật lòng có chút muốn nói với con, dì hy vọng con có thể tin dì, được không? “
“Dạ, con biết…”
Cố Manh Manh gật đầu.

Lâm Huệ tiếp tục nói: “Được rồi, con gửi số điện thoại di động của Cố Tiêu cho dì đi, cám ơn con.


“Không sao, dì không cần khách khí như vậy.”
Cố Manh Manh vội vàng đáp.

Sau khi cúp điện thoại, Có Manh Manh bắt đầu soạn tin nhắn văn bản, gửi số điện thoại di động của cha mình cho Lâm Huệ.

Sau đó, cô đột nhiên nghĩ về một vấn đề.

Cô căn bản không tiết lộ số điện thoại di động của mình, cho nên, Lâm Huệ sao lại biết được?
Khoảng nửa giờ sau, Lâm Huệ lại gọi lại.

Cố Manh Manh kết nối sau đó đặt lên tai, cô lên tiếng: “Dì Lâm?
Giọng điệu của Lâm Huệ có chút dồn dập: “Manh Manh, Cố Tiêu rốt cuộc có bệnh gì?”
Cố Manh Manh kinh hãi: “Có chuyện gì vậy? “
Lâm Huệ giải thích: “Vừa rồi dì gọi số điện thoại di động con đưa cho dì, kết quả trả lời điện thoại cũng không phải Cố Tiêu, mà là một người tự xưng là quản gia, ông ấy nói với dì Cố Tiêu đang dưỡng bệnh, tạm thời không thể nói chuyện với dì.

Manh Manh, dì rất hiểu con người Cố Tiêu, ông ấy là một người cuồng công việc, nếu không phải là một căn bệnh rất nghiêm trọng, làm sao ông ấy có thể bỏ qua mọi thứ? Lúc trước ở cùng Nhã Như, tình cảm của hai người bọn họ tốt như vậy, nhưng Cố Tiêu cho tới lúc đó cũng sẽ không bỏ công việc mà đi với Nhã Như, hiện giờ quản gia kia lại nói cho dì biết, Cố Tiêu đang toàn tâm toàn ý dưỡng bệnh, chẳng những buông bỏ tất cả công việc, hơn nữa còn cắt đút liên lạc với thế giới bên ngoài!
Manh Manh, con nói thật với dì, Cố Tiêu rốt cuộc là làm sao vậy?”
Cố Manh Manh rất bát ngờ.

Cô trả lời: “Cha thực sự đang dưỡng bệnh sao, nhưng nó không nghiêm trọng như dì nói, ông ấy chỉ làm việc chăm chỉ quá sức nên mới hình thành một căn bệnh.”

Không thể nào!”
Lâm Huệ nói chắc như định đóng cột: “Nếu chỉ là làm việc nhiều tới mức đổ bệnh, Cố Tiêu nhất định không thể buông công việc xuống! “
Cố Manh Manh bát đắc dĩ.

Cô đang định mở miệng nói chuyện, giọng của Lâm Huệ lại truyền đến: “Gần đây con có gặp Cố Tiêu không? “
Cố Manh Manh hơi giật mình, tiếp theo trả lời: “Có, một thời gian trước con còn về nhà thăm cha, thân thể ông ấy rất tốt.


“Ông ấy có nói gì với con không?”
Lâm Huệ hỏi.

Cố Manh Manh lắc đầu.

Nhưng chẳng bao lâu, cô nhớ lại là đang gọi điện thoại, Lâm Huệ căn bản không nhìn thấy, vì vậy nói thêm: “Không, cha lúc ấy vừa tiêm thuốc, vẫn đang ngủ, tôi ngồi bên giường cùng ông ấy một lúc, sau đó rời đi.


Lâm Huệ lại rơi vào im lặng.

: Cố Manh Manh không rõ nên hỏi lại: “Có vấn đề gì không? “
Một lúc lâu sau, mới nghe Lâm Huệ cười nói: “Năm đó dì biết Khương Thục Nhã không phải là một người tốt, bây giờ nhiều năm trôi qua, bà ấy thậm chí ngay cả Cố Tiêu cũng không bỏ qua, năm đó yêu ông ấy như vậy, bây giò sao lại làm vậy? “
Cố Manh Manh trọn mắt há hốc miệng.

Lúc này, Lâm Huệ lại nói: “Không được, Manh Manh, dì có dự cảm không tốt, bây giờ con có rảnh không? Nếu như có thể, dì hy vọng con có thể trở về một chuyến, nếu như nhìn thấy Cố Tiêu, con hãy nói với ông ấy, Lâm Huệ có việc tìm ông, hy vọng có cơ hội có thể cùng ông một mình tán gẫu một chút! “
“Cái này…”
Cố Manh Manh chân chừ.

Không phải cô không muốn, mà là Lục Tư Thần có ra lệnh, nếu như cô muốn trở về, nhất định phải hỏi anh trước.

Haizz, cửa ải của Lục Tư Thần cũng khó để vượt qua đây!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui