Vân Tịch và Cảnh Nhược Hàn chuẩn bị xong thì xuống dưới nhà ăn sáng.
Cảnh Nhược Hàn nghĩ rằng Chu Lan Tuyết sẽ nhờ Trần Danh chở cô về Chu gia, nhưng khi vừa ngồi vào bàn ăn thì Chu Lan Tuyết cũng kéo vali bước vào nhà.
Vân Tịch ngước mắt lên nhìn cô gái này.
Đó là một người con gái khá cao ráo, cô để tóc đen dài, hơi xoăn sóng.
Bộ váy trắng trên người trông rất thanh thoát, sang trọng.
Khuôn mặt của Chu Lan Tuyết khá thanh tú, nhưng khí chất trên người cô ấy lại rất đặc biệt, là kiểu vừa nhìn vào sẽ nghĩ cô là một tiểu thư của một nhà khá giả.
Cô gái này cho Vân Tịch cảm giác rất kiêu kì, ánh mắt sắc bén kia là thứ cô ít thấy ở bất kì người con gái nào.
Cảnh Nhược Hàn thấy Chu Lan Tuyết bước vào thì cũng hơi ngạc nhiên:
"Em không về Chu gia à?"
Chu Lan Tuyết liếc qua hai người, cô để vali vào một góc sau đó tự nhiên cởi guốc mà thay dép đi trong nhà rồi bước đến bàn ăn chỗ họ.
"Anh tin nổi không? Em có kì nghỉ nên muốn tạo bất ngờ cho gia đình, cho nên không thông báo cho ai mà bay về nước.
Ai mà ngờ ba mẹ em thì đi hưởng tuần trăng mặt kỉ niệm 30 năm cưới nhau, còn đám em thì dắt tay nhau đi du lịch hết, giờ nhà em không còn một mống nào ở nhà hết.
Bất ngờ dữ rồi đó."
".." Cảnh Nhược Hàn và Vân Tịch cạn lời.
Nhưng chỉ trong một chốc mà cả hai đều mỉm cười.
Vân Tịch không ngờ nhìn Chu Lan Tuyết sang chảnh kiêu kì như thế nhưng lúc nói chuyện lại hài hước với gần gũi như thế.
Cô thấy cô ấy cũng không có vẻ gì là khó gần cả, tại sao Cảnh Nhược Hàn lại nói hai người họ không hợp nhỉ?
Cảnh Nhược Hàn cười, hỏi lại:
"Cho nên em mới gọi cho anh đến đón đó à?"
Chu Lan Tuyết thở dài:
"Chứ còn gì nữa? Em cứ nghĩ người nhà sẽ đến đón nên có mang theo đồng nào đâu, điện thoại cũng không có mạng nữa.
Em đứng đó nửa tiếng đồng hồ, đau chân chết được."
"Chắc em chưa ăn sáng đâu nhỉ? Cứ tự nhiên."
Chu Lan Tuyết lúc này mới nhìn lên Vân Tịch, thấy cô chỉ ngồi cạnh bên mỉm cười mà không nói lời nào mới thấy khó hiểu.
Cô ở nước ngoài cũng biết tin Cảnh Nhược Hàn đã lấy vợ, người trước mặt đây chắc hẳn là vợ của hắn rồi.
"Vợ anh đây à? Cô ngại à, sao trầm tính thế?"
Cảnh Nhược Hàn cũng chợt nhận ra mình chưa giới thiệu Vân Tịch với Chu Lan Tuyết.
"Cô ấy tên Vân Tịch, cô ấy không nói được nên là...!ừm có hơi trầm tính một chút."
Chu Lan Tuyết nghe vậy thì hơi bất ngờ nhưng sau đó cũng bày vẻ áy náy:
"Xin lỗi nhé, tôi không biết.
Tôi tên Chu Lan Tuyết, tình tình tôi không được dịu dàng cho lắm, có gì cô hãy bỏ qua nhé."
Vân Tịch lắc đầu xua tay tỏ vẻ không sao cả.
Dù rằng Chu Lan Tuyết nói thế nhưng Vân Tịch không cảm thấy cô ấy là người khó ở chung, tính tình không dịu dàng cũng không sao cả dù sao chỉ cần cô ấy không có ý công kích gì cô thì Vân Tịch đều cảm thấy tốt.
Với lại nhìn Chu Lan Tuyết thoải mái như thế này lại cảm thấy chân thực và sinh động hơn, đây chính là kiểu con gái mà Vân Tịch luôn ngưỡng mộ và ước bản thân cũng trở thành như vậy.
Một kiểu con gái tự tin, phóng khoáng và thoải mái.
Trên người cô ấy có một loại khí chất sang chảnh thế nhưng khi nói chuyện và tiếp xúc lại thấy cô ấy rất gần gũi, tạo cho người ta một loại ấn tượng về sự đối lập giữa tính cách và khí chất, vì thế dễ dàng khiến cho đối phương cảm thấy Chu Lan Tuyết là người thú vị.
Nhìn Chu Lan Tuyết cô cũng phần nào hiểu được tại sao cô ấy và Cảnh Nhược Hàn lại có thể làm bạn với nhau.
Hắn là người tùy tiện, không thích mấy cuộc xã giao quá nghiêm túc, mà tính cách của Chu Lan tuyết lại không câu nệ.
Tuy rằng giữa hai người chẳng có lời nói hay tiếp xúc thân mật nào nhưng rất dễ dàng để nhận ra quan hệ giữa hai người khá tốt.
Dẫu thế lại không ra một không khí ái muội hay mập mờ nào, mà chỉ đơn thuần là trò chuyện như những người bạn mà thôi.
Chu Lan Tuyết nhìn một lượt quanh ngôi nhà, cô bĩu môi:
"Không phải em sớm bảo anh chuyển khỏi Bạch Cảnh sao? Anh thích ở nơi này thế à?"
Cô biết Bạch Cảnh là nơi mà Thẩm Đinh Lăng và Cảnh Đông dàn xếp mọi thứ cho Cảnh Nhược Hàn ở đây.
Hắn ghét bị kiểm soát vậy mà vẫn ở Bạch Cảnh đến giờ này.
"Với anh thì ở đâu cũng vậy thôi."
"Nếu anh thích em có thể giúp anh mà, ở cái chỗ này tù túng chết đi được."
Chu Lan Tuyết nói thì nói thế thôi chứ cô cũng biết thừa là Cảnh Nhược Hàn đã không chịu thì có thuyết phục thêm vài lần cũng vậy.
Ba người ăn hết bữa sáng trong không khí khá hòa hợp, vì hôm nay là cuối tuần nên Cảnh Nhược Hàn cũng không muốn đến công ty cho lắm nên Vân Tịch và hắn ở trên thư phòng xử lí công việc, còn Chu Lan Tuyết thì ngồi dưới nhà khách chơi, hay nói đúng hơn là Chu Lan Tuyết cảm thấy hai người họ không cần tiếp cô nên đuổi họ lên thư phòng.
Chu Lan Tuyết cũng không tính ở đây lâu, cô vừa gọi điện hối mấy đứa em mau về nhà rồi.
Vậy nên cô tính tạm thời ở nhà Bạch Cảnh hai hôm thôi rồi mới trở về Chu gia, ít ra ở đây còn có người nói chuyện chứ về nhà có một mình cô với mấy người giúp việc cũng chẳng khác gì hồi bên nước ngoài hết.
Chu Lan Tuyết nhờ người giúp việc giúp cô mang đồ lên phòng, thế nhưng người giúp việc ở đây lại không phải người bình thường.
Trên thực tế họ là người do Thẩm Đinh Lăng thuê nên chỉ có nghĩa vụ nghe lời bà ta và Cảnh Nhược Hàn, còn cái người trước mặt này lai lịch thế nào bọn họ còn chẳng biết.
Huống hồ cô cũng chẳng phải chủ nhân căn nhà này nên trước lời nhờ vả lịch sự của Chu Lan Tuyết, bọn họ chọn cách làm ngơ.
Chu Lan Tuyết cũng biết là người hầu ở Bạch Cảnh chịu sự sai khiến của Thẩm Đinh Lăng, nhưng không ngờ họ lại đến mức này.
Cô cũng biết đây không phải nhà mình nhưng lần đầu tiên bị những người giúp việc coi thường như vậy trong lòng cũng không khỏi khó chịu.
-
Vân Tịch và Cảnh Nhược Hàn đang ở trên thư phòng thì ngay lập tực nghe thấy tiếng loảng xoảng ở dưới lầu, sau đó là tiếng hét thảm thiết vang lên.
Hai người họ nhìn nhau một chốc rồi nhanh chóng chạy xuống lầu.
Vừa xuống thì thấy Chu Lan Tuyết ngồi dựa trên sofa, nhàn nhã ngồi coi TV.
Dưới chân cô là một nữ giúp việc đang nằm sõng soài dưới đất, trên nền đất là mảnh vỡ của thủy tinh và nước hòa lẫn với nhau.
Chu Lan Tuyết khoanh tay, dựa lưng về phía sau, nhưng chân thì đạp nghiến lên thắt lưng của nữ giúp việc, môi cười ác liệt.
Vân Tịch nhìn mà cảm thấy lạ lẫm.
Mới nửa tiếng trước thôi cô còn thấy Chu Lan Tuyết là người thân thiện biết bao.
Cảnh Nhược Hàn thì hít một hơi sau đó hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
Không để nữ giúp việc kịp mở miệng thì Chu Lan Tuyết đã lên tiếng:
"Người giúp việc nhà anh cũng thật là hết nói nổi, cô ta đi kiểu gì vấp lên chân em làm em đau quá trời này." Vừa nói cô vừa nhìn thẳng vào Cảnh Nhược Hàn, "Bưng nước còn không xong thì giúp được việc gì nữa chứ, đúng không Nhược Hàn?"
Cảnh Nhược Hàn hiểu ý cô, hắn gật đầu, nhìn về phía người giúp việc dưới chân cô:
"Cô thu dọn đồ khỏi Bạch Cảnh trong ngày hôm nay đi." Hắn nói với người giúp việc khác, "Chăm sóc cho Chu tiểu thư đi và thu dọn chỗ này đi."
Xong, hắn thấy Chu Lan Tuyết cười khúc khích nháy mắt với hắn.
Cảnh Nhược Hàn lại cùng Vân Tịch quay trở lại thư phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...