Cảnh Nhược Hàn đoán rằng Viên Hoa đang thăm dò mình nên dừng một chút rồi mới đáp:
"Không khó khăn ạ, dù sao cô ấy cũng có thể viết ra mà."
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Viên Hoa khiến bà ta giật mình, trái tim thảng thốt.
Vân Tịch chỉ lén nhìn Viên Hoa một cái rồi quay đi.
Cảnh Nhược Hàn ngồi ăn một lúc lâu vẫn không thấy bóng dáng Vân Hề thì cũng cảm thán, may mà cả cô ta và
Viên Hoa còn biết suy nghĩ, vẫn biết đây chưa phải lúc xuất hiện trước mặt hắn.
Viên Hoa không biết sự tình, cho rằng Cảnh Nhược Hàn vẫn chưa gặp Vân Hề, mà trước đó cô ta đào hôn xém tí nữa hủy hoại thanh danh Cảnh gia nên hiện giờ dù là bữa cơm gia đình cũng không dám cho Vân Hề xuống dưới nhà.
Nếu là bình thường thì chỉ cần cho Vân Hề trực tiếp xuất hiện trước mặt họ làm ra vẻ tạo bất ngờ cho cả nhà sau đó đưa ra yêu cầu lấy lại vị trí thiếu phu nhân với
Vân Tịch là được.
Thế nhưng đối phương là Cảnh Nhược Hàn thì bọn họ lại không dám làm thế.
Thứ nhất, Vân Hề với Cảnh Nhược Hàn không có tiền đề là thích nhau hay thề nguyền gì cả, không có gì ràng buộc thì chẳng thể nào khiến Cảnh Nhược Hàn đồng ý.
Thứ hai, chủ động bỏ đi là Vân Hề, mà con bé lại chẳng là cái đinh gì trong lòng Cảnh Nhược Hàn cả, cứ cho rằng Vân Tịch đồng ý trả thì Cảnh Nhược Hàn chưa chắc đã chịu.
Vì thế dù cay mắt Vân Tịch lắm rồi, nhưng Viên Hoa vẫn phải nhẫn nhịn để tính kế để lấy lại cái ghế thiếu phu nhân cho Vân Hề, không thể manh động.
Thế nhưng bà ta nào biết Cảnh Nhược Hàn đã biết tỏng những gì bà ta toan tính, lại còn là biết từ lâu rồi.
Chẳng qua những mưu kế đó chẳng đáng để hắn đặt vào mắt nên hắn cũng chẳng buồn đối phó.
Cái duy nhất hắn lo là Vân Tịch sẽ lại mềm lòng, hoặc một phút giây nào đó cô mất cảnh giác thì đám người này sẽ hại đến Cô.
Cảnh Nhược Hàn vẫn nhớ câu nói cô nói với Vân Hề, rằng bản thân cô rất sẵn lòng trả lại vị trí này cho Vân Hề, hệt như cô với hắn chỉ là hai người xa lạ, không hề có trách nhiệm hay tình cảm gì với nhau vậy.
Cô nói trả là trả, chẳng do dự chút nào.
Trước đây, vị trí thiếu phu nhân bên cạnh hắn là ai cũng được, Cảnh Nhược Hàn biết bản thân có lấy ai cũng sẽ nằm trong tầm kiểm soát của Thẩm Đinh Lăng mà thôi, nên hắn từ lâu chẳng muốn quan tâm.
Sau này phản kháng là vì không muốn tiếp tục làm con rối vô tri cho vợ chồng hai người họ điều khiển nữa, nhưng đối với bạn đời của mình, Cảnh Nhược Hàn cũng chẳng để tâm đến nhiều.
Nhưng khi Vân Tịch xuất hiện bên cạnh hắn, hắn đã xác định người cùng hắn đầu bạc răng long nhất định phải là cô, không thể là ai khác, hắn cũng sẽ không muốn ai khác ngoài cô.
Nếu Cảnh Nhược Hàn chưa từng có chút tình cảm gì với Vân Tịch thì cô muốn đi hắn sẽ không giữ.
Nhưng hiện tại, ngay cả ý nghĩ rời đi này của
Vân Tịch hắn cũng không cho phép cô nghĩ đến.
Chồng của Vân Tịch chỉ có thể là hắn, mà vợ của Cảnh Nhược Hàn cũng nhất định phải là Vân Tịch.
Vì vậy Cảnh Nhược Hàn trông chừng cô, không chỉ vì an nguy của cô mà còn vì tình yêu của hắn, hắn sẽ không để cô từ bỏ hắn dù chỉ trong một phút giây.
Trò chuyện vài câu về cuộc sống sinh hoạt vợ chồng của hắn xong thì Cảnh Nhược Hàn xin ra về sớm.
Mục đích của Viên Hoa và Vân Lâm không thực hiện được nên hai người họ cũng không giữ hắn lại làm gì, chuyện nhờ vả công ty nói cũng đã nói xong, hai người cũng cảm thấy không còn chủ đề gì để tán gẫu với Cảnh Nhược Hàn nữa vì thế đứng dậy tiễn hai người họ.
"Hai vợ chồng con mới kết hôn chưa bao lâu, cần bồi đắp tình cảm nhiều hơn, có thời gian hai đứa thử cùng nhau đi tuần trăng mật coi sao." Viên Hoa vừa tiễn họ vừa tâm sự.
"Vâng, con sẽ suy nghĩ về chuyện này."
"Lần sau có dịp lại ghé đây ăn bữa cơm nữa nhé."
Ánh mắt bà không ngừng liếc qua Vân Tịch, cô cũng nhận ra ý cảnh cáo trong đó nên lại quay đi.
Có lẽ lần này chưa thành nên Viên Hoa chưa muốn tha cho cô, vì thế bà ta lại muốn Vân Tịch về nhà tiếp để nói rõ mọi chuyện.
Ánh mắt ấy cảnh cáo cô không được dẫn Cảnh Nhược Hàn theo nữa.
Thế nhưng Vân Tịch không đoán được mẹ con bà ta muốn đày đọa cô cái gì nữa nên cô thật sự không dám một mình trở về đây nữa.
Cảnh Nhược Hàn cảm nhận được Vân Tịch đột nhiên siết tay mình thì hơi ghé người qua, chắn ánh mắt của Viên Hoa dành cho cô.
Hắn cười:
"Có dịp quan trọng thì hai chúng con lại đến, dù sao cũng không thể chẳng có chuyện gì mà suốt ngày làm phiền ba mẹ được." Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ
"quan trọng".
Viên Hoa nghe hắn nói vậy cũng không lo không có ngày hẹn được với Vân Tịch, bà thong thả chờ chiếc xe lăn bánh đi rồi quay trở vào trong nhà.
Vân Lâm lúc này cũng bận tạm biệt mấy vị họ hàng nên không thể thấy bà ta đang có chuyện, Viên Hoa thấy vậy cũng bực bội trong lòng.
Vốn dĩ bà đâu có muốn mời mấy cái người phiền phức đến đây cơ chứ? Trước đây khi Vân Tịch chưa được gả cho Cảnh Nhược Hàn, chẳng mấy khi thấy bản mặt họ.
Ấy vậy mà bây giờ niềm nở như thể thân lắm vậy.
Một lúc sau Vân Lâm vào nhà, ông ta thấy Viên Hoa đang hậm hực ngồi kia thì mon men tiến lại.
"Ban nãy hai đứa nó nói gì với bà?"
"Cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là thằng nhóc Cảnh Nhược Hàn kia cứ liên tục khướt từ lời mời của tôi như thể nó không muốn Vân Tịch tiếp xúc với chúng ta vậy.
Chắc nó cũng điều tra ra hết rồi." Bà ta cắn môi.
Thật ra bà ta cũng không sợ Cảnh Nhược Hàn biết chuyện bọn họ đối xử với Vân Tịch không ra gì.
Người ta cũng có câu mấy đời mẹ ghẻ lại thương con chồng, bà ta là vợ hai, đương nhiên không vừa mắt Vân Tịch.
Thà rằng bà ta không có đứa con nào, đằng này bà ta cũng có đứa con của riêng mình, sao có thể yêu thương Vân Tịch được.
Cái duy nhất bà ta sợ là sợ Cảnh Nhược Hàn biết chuyện của Vân Hề mà thôi.
Nhưng nói thế nào đi nữa, trên danh nghĩa Vân Tịch vẫn là con gái bà ta, hắn có muốn ngăn cũng ngăn không nổi.
"Vậy có khi nào nó sẽ không giúp đỡ công ty chúng ta nữa không?" Vân Lâm hỏi.
"Chắc không đâu, dù sao chúng ta cũng có gây sự gì với nó đâu, với lại nó giờ là con rể chúng ta, sẽ không đột ngột làm thế đâu." Viên Hoa lắc đầu.
Vân Lâm gật đầu, thở phào.
Ông ta chỉ có mỗi một sản nghiệp nuôi cả nhà là Vân thị mà thôi.
Trước đây Vân thị vẫn tính là ăn nên làm ra, nhưng so với giai đoạn bây giờ đúng là kém xa.
Tất nhiên ông ta hiểu rõ sự phát triển đó đến từ mối liên hôn với Cảnh thị, nên nếu Cảnh thị mà không giúp đỡ Vân thị nữa thì ông ta làm sao chịu nổi.
Sống khổ rồi đột ngột được sung sướng thì dễ thích ứng, chứ ngược lại thì có mấy người chịu nổi.
Chỉ cần Cảnh Nhược Hàn vẫn tiếp tục giúp đỡ Vân thị thì ông ta cũng không cần quan tâm cái gì khác nữa.
"Có điều cứ nhìn con nhỏ Vân Tịch đó sống sung sướng như vậy tôi lại không chịu được.
Trong khi Vân Hề bây giờ thì thân tàn ma dại, sống mà mơ mơ hồ hồ.
Còn nó thì sao? Hôm nay đến nhà ăn có một bữa cơm mà cũng bày đặt trang điểm tỉ mỉ như vậy, váy vóc lụa là như vậy là muốn khè ai?" Viên Hoa tức nghiến răng, "Đó đáng lẽ phải là đặc quyền của Vân Hề mới đúng."
Vân Lâm im lặng không nói gì.
"Không phải bình thường nó nghe lời ông nhất sao? Ông liệu mà nói nó mau sắp xếp để hoán đổi với Vân Hề ngay đi, ngồi ở vị trí đó lâu quá rồi ảo tưởng là của mình đấy à? Cái gì là của Vân Hề thì tôi nhất định phải lấy lại cho bằng được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...