Cảnh Nhược Hàn và Vân Tịch đã đến trước cổng Vân gia đúng giờ hẹn.
Chờ một lúc cuối cùng cũng có người mở cổng.
Viên Hoa vừa nhìn thấy Cảnh Nhược thì đã niềm nở cười:
"Ôi con rể quý hóa của tôi đây rồi, cả hai đứa mau vào đi."
Cảnh Nhược Hàn nghe mà hai khóe miệng giật giật.
Vân Tịch nhét túi quà vào tay hắn, ánh mắt an ủi như mong hắn hãy coi như chưa nghe thấy gì đi.
Hắn cầm túi quà sang tay bên kia, còn một tay thì nắm lấy Vân Tịch sau đó cả hai cùng bước vào nhà.
Cảnh Nhược Hàn thấy mọi người đang ngồi trên bàn đợi cũng không thấy ngại ngùng gì, hắn cầm túi quà đến bên cạnh bàn, lúc này Vân Lâm đã đứng dậy rồi.
Ông cười bảo:
"Hai đứa đến đây ăn với gia đình là quý hóa rồi, cần gì quà cáp chứ?"
"Chỉ là một món quà nhỏ thôi ba, ba cứ nhận cho chúng con vui ạ." Cảnh Nhược Hàn nói lời khách sáo.
Hắn đưa mắt nhìn bàn ăn, hôm nay Vân Lâm mời nhiều người đến hơn hắn tưởng.
Hắn vốn nghĩ rằng bữa ăn này sẽ chỉ có hai vợ chồng ông ta và hắn với Vân Tịch nhưng nhìn quanh một lượt thấy có những khuôn mặt lạ lẫm mà hắn nghĩ rằng mình chưa bao giờ gặp họ.
Có thể họ là những người họ hàng của Vân Tịch, nên Vân Lâm mới mời bọn họ đến đây.
Cảnh Nhược Hàn cũng là người làm ăn, trước nay không sợ xã giao, chỉ là những người hắn xã giao đều là những người có địa vị cao, cùng nhau bàn chuyện làm ăn, chứ không giống như hiện tại, đối phó với những người thân bên nhà vợ thế này.
Bọn họ hỏi hắn vài câu vô thưởng vô phạt, có những câu Cảnh Nhược Hàn cảm thấy thật vô tri đến độ chẳng buồn đáp, nhưng Vân Tịch bên cạnh lại kéo kéo áo hắn, thế là hắn lại phải cười cho có lệ.
Vân Lâm thấy Cảnh Nhược Hàn và Vân Tịch không hề có gì gọi là chán ghét nhau, mà là ngược lại, trông hắn còn rất bao dung với con gái ông.
Bằng không thì có thể sau khi thấy từng này người hắn đã không ngần ngại mà đứng dậy đi về rồi chứ đừng nói là tiếp chuyện.
"Hai đứa rất hòa thuận với nhau nhỉ?" Vân Lâm cảm thán, "Vậy là tốt rồi."
Cảnh Nhược Hàn nghe thấy thế cười trong lòng cười khinh miệt.
Bản thân Vân Lâm vẫn luôn tỏ ra rất yêu thương Vân Tịch, ngay cả ông ta cũng vẫn luôn cho rằng chính mình luôn đối xử công bằng với cả hai đứa con gái, không thiên vị ai.
Thế nhưng ông ta có thể vì công ty, vì lợi ích của mình mà khuyên Vân Tịch nhẫn nhịn chịu đựng theo lời của người vợ hai của ông ta.
Ấy vậy cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc con gái mình có thể sẽ không được người ta đối xử tử tế.
Bây giờ ở đây đóng trọn vai người cha của mình, bây giờ mới nghĩ đến việc hắn và cô có hòa hợp hay không ư?
"Chúng con là vợ chồng với nhau thì đương nhiên là hòa thuận rồi, ba không cần lo."
Vân Tịch lại kéo áo hắn, nhưng Cảnh Nhược Hàn quay sang liếc cô làm cô cũng hết cách.
Hắn biết trong lòng Vân Tịch vẫn rất tôn trọng và kính yêu người cha này, cô luôn cho rằng mọi việc ông làm đều là bất đắc dĩ và phải nghe lời Viên Hoa.
Vì thế trước giờ những yêu cầu của Vân Lâm, cô chưa bao giờ từ chối.
Bản thân Vân Tịch cũng luôn tự biện hộ cho những hành động thiên vị kia của ông thì làm sao mà Vân Lâm lại cho rằng ông ta có lỗi được, bởi làm gì có ai đứng ra vạch những cái lỗi ấy cho ông ta thấy.
Cảnh Nhược Hàn vẫn sẽ sẵn sàng vào vai một người con rể hiếu thảo và ngoan ngoãn nếu đối phương thực sự đáng để hắn tôn trọng.
Còn Vân Lâm, thân là một người cha ruột lại chưa từng một lần bảo vệ con gái mình, luôn để Vân Tịch chịu thiệt thòi, còn luôn bắt cô phải nhẫn nhịn cho lời ích của gia đình ông ta.
Một người như vậy, sao xứng đáng với sự tôn trọng của hắn? Có gì để hắn phải tôn trọng?
Tuy Cảnh Nhược Hàn chưa từng làm cha, bản thân hắn cũng chưa từng cảm nhận hơi ấm từ người cha Cảnh Đông của mình, nhưng ít nhất hắn vẫn biết trách nhiệm của người cha với con cái là gì, và như thế nào là một người cha tồi.
Và hiện tại, hắn vẫn không thể nào thuyết phục mình tỏ ra cung kính với người cha tệ bạc như thế này được.
"À...!ta chỉ sợ hai con không có thời gian tìm hiểu nhau nhiều thì...!có ít tiếng nói chung ấy mà." Vân Lâm cười gượng.
Sau khi nghe thấy câu nói lạnh nhạt kia của Cảnh Nhược Hàn, bản thân Vân Lâm cũng chẳng thể tức giận.
Bởi vì ông biết được địa vị của Cảnh Nhược Hàn quá cao, ngay cả việc kết thông gia giữa hai nhà cũng là do hắn định đoạt.
Còn ông và Vân gia sợ mất đi miếng bánh to này mà hận không thể gả con gái đi ngay lập tức.
Cả nhà bọn họ vẫn còn muốn dựa hơi vào Cảnh gia, vì thế nên dù Cảnh Nhược Hàn có nói mấy câu không hợp phép thế nào thì ông cũng chỉ có thể cười gượng mà bỏ
qua.
Trên pháp lí ông và Cảnh Nhược Hàn là ba vợ - con rể, nhưng trên thực tế, Cảnh Nhược Hàn lại chẳng đặt ông vào mắt.
Nếu không có mối hôn sự này, đừng nói là cùng ngồi trên bàn ăn mà hàn thuyên, ngay cả gặp mặt thôi cũng là chuyện không tưởng với Vân Lâm.
Hắn ta là người ở mây tầng cao, là người có quyền lực cao trong giới tinh anh, cả một Cảnh gia sau lưng hắn, mất đi mối hôn sự này thì Cảnh Nhược Hàn chẳng mất miếng thịt nào.
Nhưng Vân gia thì có.
Kể từ khi kết thông gia với Cảnh gia thì Vân thị kiếm được rất nhiều hợp đồng béo bở, vì vậy dù bị khinh thường nhưng ngoài nhịn ra thì Vân Lâm cũng chỉ có thể tiếp tục nhịn mà thôi.
Viên Hoa thấy Vân Lâm lại im lặng thì lên tiếng:
"Tiểu Hàn à, đứa con gái này của ta từ sau khi cưới không làm con phật ý chỗ nào chứ? Nếu có gì không hợp ý con cứ nói với nó, con bé được cái nghe lời lắm, nó sẽ thay đổi cho hợp ý con."
"Em ấy là vợ con, làm gì cũng hợp ý con cả." Cảnh Nhược Hàn cười.
Bà ta nghe thấy thế thì thở dài:
"Chỉ đáng tiếc là con bé lại bị câm, không nói chuyện được.
Chắc bình thường con giao tiếp với con bé cũng khó khăn lắm nhỉ?"
Bà ta muốn thăm dò thử coi Cảnh Nhược Hàn đã biết chuyện Vân Tịch không hề bị câm chưa? Nếu đã biết thì con nhỏ đó đã nói những gì với hắn rồi.
Viên Hoa dặn dò Vân Tịch giả câm chỉ là một kế hoãn binh, dù sao thì sau hôm đó khi về nhà chồng thì đương nhiên Cảnh Nhược Hàn sẽ nhận ra cô dâu đã bị tráo rồi vì dung mạo của Vân Hể và Vân Tịch cũng không hoàn toàn giống nhau.
Và khi phát hiện ra chuyện đó chắc chắn hắn sẽ tra hỏi Vân Tịch, bà ta không muốn chuyện đó xảy ra chút nào.
Trước giờ bà ta luôn bắt giữ Vân Tịch ở trong nhà, sau này Cảnh Nhược Hàn có điều tra ra thân phận của cô thì cũng chẳng thể điều tra rõ được rốt cuộc Vân Tịch bị câm thật hay giả nên tạm thời bí mật của Vân Hề sẽ không bị lộ ra.
Nhưng nếu Cảnh Nhược Hàn biết được mọi chuyện từ miệng con nhỏ Vân Tịch này nói ra thì chắc chắn bà ta sẽ cắt lưỡi nó, làm nó trở thành một người câm thật sự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...