Cảnh Nhược Hàn nhìn cô, bỗng bật cười:
"Thật ra anh đã biết trước đó rồi."
"Sao?" Vân Tịch ngạc nhiên.
"Cái lần mà em nói chuyện với Vân Hề, anh đã nghe thấy rồi.
Khi ấy anh đúng là có hơi tức giận, nhưng là vì lí lẽ của Vân Hề chứ không phải là vì lừa dối em.
Anh cũng hiểu lí do sau quyết định đó của em mà, anh không trách em." Cảnh Nhược Hàn vuốt tóc cô.
Hắn không phải người ngu ngốc đến nỗi không biết được nguyên do của Vân Tịch khi quyết định giả câm, hơn nữa, trong tình huống ấy tuy giả câm không phải là một phương án hay ho nhưng nó cũng là phương án tốt nhất rồi.
Để tránh khỏi việc bị truy hỏi về thân phận và lí do để cô dâu thật sự trốn khỏi lễ cưới thì có lẽ giả câm là hợp lí nhất, tuy nhiên nếu Vân Tịch không phải là một người kiên nhẫn thì phương án này có thể phản bội lại ý định của cô.
Nhưng Vân Tịch lại là một người biết nhẫn nhịn đến mức ấy.
Khi phát hiện Vân Tịch có thể nói chuyện, cảm xúc đầu tiên của hắn là bất ngờ, sau đó là thấy thương cô.
Khi ấy tuy Cảnh Nhược Hàn vẫn chưa rõ tình hình gia đình của cô như bây giờ nhưng hắn cũng biết, cô sống trong căn nhà đó không dễ dàng gì.
Phải kiềm chế bản thân, chịu đựng mấy lần sỉ nhục và phát điên của hắn cũng đủ thấy Vân Tịch cam nguyện hi sinh đến mức nào.
Cảnh Nhược Hàn chưa từng có bạn bè, cũng chẳng có anh em nên hắn không hiểu cái gọi là hi sinh vì gia đình.
Trước giờ, gia đình giả này của hắn chẳng cần hắn hi sinh cái gì hết.
Họ chỉ cần hắn đóng giả thành Cảnh Nhược Hàn là được, nên khi ấy hắn thậm chí còn chẳng hiểu tại sao Vân Tịch phải vất vả đến thế.
Cho đến hôm nay, khi Vân Tịch kể mọi chuyện, hắn mới vỡ lẽ.
Bởi vì Vân Tịch quá cô đơn.
Cô chẳng còn một ai để làm chỗ dựa cho cô, chẳng có một ai là lí do sống cho cô, chỉ khi hi sinh vì họ thì cô mới cảm nhận được rằng mình được người ta cần đến, cô mới cảm nhận được lợi ích của mình.
Bởi vì căn nhà đó từ lâu chẳng cần đến Vân Tịch nên cô đã trở thành thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao rồi.
Nhưng bây giờ, họ không thể không có cô.
Và chính ý nghĩ đó mới khiến Vân Tịch có động lực cho mình để gắng gượng.
Cảnh Nhược Hàn cầm tay cô, nói thêm:
"Thế nhưng nếu anh biết được sự thật đó trước vài tháng thì có lẽ anh đã rất tức giận rồi.
Khi ấy anh còn thành kiến với em, biết được sự thật đó chỉ càng khiến anh điên hơn thôi.
Cũng may, chúng ta chưa đi đến bước đường đó."
Vân Tịch mỉm cười:
"Em vui là anh không tức giận, em đã rất lo sợ ấy."
"Không cần lo nữa..." Cảnh Nhược Hàn vuốt tóc cô, "Anh sẽ thay đổi, không như thế nữa."
"Vâng."
"Ối chà, tình cảm quá, tôi đã bỏ lỡ cái gì à?" Một giọng vui vẻ vang lên từ phía sau, cả hai người quay lại nhìn thì thấy bóng dáng của Húc Cảnh Thiên.
Hôm nay anh ta mặc bộ âu phục trắng toát, tóc được vuốt sang hai bên, bên tay cầm một bó hoa.
Bên cạnh là cô gái váy đỏ mà hai người từng gặp ở Alice, Vân Tịch nhớ không lầm thì đó cũng là tên của cô ấy.
Bên tay cô ấy còn cầm một giỏ trái cây.
Lúc Vân Tịch và Cảnh Nhược Hàn nhìn qua thì Alice mỉm cười nhìn hai người.
"Ban nãy tôi có đến phòng của Cảnh thiếu nhưng không thấy cậu đâu, đoán cậu cũng đang ở đây nên đã hỏi y tá, ai ngờ cậu ở đây thật." Alice uyển chuyển nói, giọng rất mềm mại, "Thăm hai người khó khăn thật đấy."
Húc Cảnh Thiên nhếch mày, cười cười:
"Cậu khỏe re luôn ấy nhỉ? Tôi đến có cần thiết không?"
"Cậu lượn luôn cũng được." Cảnh Nhược Hàn bảo.
Vân Tịch bật cười.
Cô chào hai người kia, rồi lặng im nhìn bọn họ.
Húc Cảnh Thiên thì biết cô giả câm rồi, Alice thì không biết cô bị câm, bây giờ cô nói chuyện chắc cũng chẳng sao đâu.
Thế nhưng nếu như Cảnh Nhược Hàn hỏi về việc tại sao Húc Cảnh Thiên biết cô giả câm thì lúc đó rắc rối rồi.
Chuyện hôm đó tuy không phải chuyện gì mờ ám, nhưng nếu nói trong cái bầu không khí bốn người như thế này thì sẽ rất căng thẳng.
Vân Tịch nghĩ thông suốt, cuối cùng im lặng.
Dường như Cảnh Nhược Hàn cũng hiểu ý cô, hắn hất mặt:
"Ghế ở kia, thứ lỗi không thể mang đến cho hai người được."
"Sao chúng tôi lại để hai người mang cho chúng tôi chứ?" Alice cười.
Húc Cảnh Thiên nhìn cô, hơi ngâm ngâm cười nhưng rồi rất nhanh rời mắt đi.
Anh ta khoanh tay, trông dáng vẻ băng bó từ đầu đến cuối của Cảnh Nhược Hàn, có vẻ rất phấn khích.
Anh ta bảo:
"Chà cậu hợp với bộ đồ này đó."
"Cảm ơn lời khen ngu xuẩn của cậu, tôi biết mình đẹp, không cần khen." Cảnh Nhược Hàn đáp.
"Cậu kì thật đó, người ta chỉ muốn khen cậu thôi mà." Húc Cảnh Thiên cợt nhả.
".." Hình như hắn vẫn chưa tính sổ cái vụ thuốc trợ hứng kia thì phải.
Nên đấm cái tên trước mặt này không nhỉ?
"Cũng đã điều trị một tháng rồi nhỉ? Hai người hồi phục đến đâu rồi?" Alice kéo tay áo của Húc Cảnh Thiên, sau đó lên tiếng giải vây.
"Cũng tạm tạm.
Tiểu Tịch bị thương nặng hơn tôi nên vẫn chưa đi lại được."
Vì cô lấy thân chắn cho Cảnh Nhược Hàn nên thương tích của cô cũng nghiêm trọng hơn hắn.
Hầu như mọi như trên người cô đều có thương tích, dù chỉ là một vết xước nhẹ đi chăng nữa thì hắn cũng cảm thấy đau đớn, hắn luôn nghĩ rằng đó cũng là vì che chắn cho hắn nên khiến hắn đau lòng khôn nguôi.
Hiện tại hắn đã đi lại được, dù là dựa vào nạng.
Nhưng nếu Vân Tịch di chuyển thì sẽ ảnh hưởng đến vài bộ phận khác trên người nên vẫn chưa thể tập đi.
Mà đương nhiên ba mẹ hắn không rảnh để đưa cô đi bằng xe lăn.
Cũng đã một tháng trôi qua, hắn thấy cô ốm hơn trước nhiều lắm.
"Vụ tai nạn này bây giờ đang hot trên các trang báo cả tháng nay, vì nó xảy ra quá đột ngột và nghiêm trọng.
Không ngờ cậu sẽ là kẻ bị nhắm đến cơ đấy.
Cậu không gây hấn với ai chứ?" Húc Cảnh Thiên hỏi.
Từ khi kế nhiệm vị trí của Cảnh Đông lên làm Tổng giám đốc thì hắn chưa từng gặp những chuyện này.
Cảnh Nhược Hàn không phải kẻ luôn xử lí mọi chuyện trong tối, cũng không sử dụng những thủ đoạn dơ bẩn trên thương trường, về cơ bản thì hắn không cần phải làm thế nên việc gây hấn cũng không hợp lí.
Thế nhưng không ít công ty bị vuột mất cơ hội đầu tư chỉ vì không cạnh tranh lại nổi với Cảnh thị nên có thể là do thù hằn, chuyện này không khó hiểu.
Thế nhưng Cảnh Nhược Hàn biết, chuyện này không thể là bất kì kẻ thù nào.
Tuy hắn chưa bắt tay vào tìm bằng chứng nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, Thẩm Đinh Lăng có liên quan đến vụ việc lần này.
Suốt một tháng qua, ngày nào người bên nội - tức người nhà của Cảnh Đông - không ngừng đến thăm hắn, hỏi han, những lúc như vậy sự bất an trên mặt Thẩm Đinh Lăng lại lộ rõ.
Những người bạn của hắn như Húc Cảnh Thiên không đến thăm, chuyện này chỉ có thể lí giải là đó là sự khống chế của Cảnh Đông và Thẩm Đinh Lăng.
"Không rõ nữa, cách đây mấy tháng có một người nhưng tôi không tin ông ta có gan đến thế.
Chuyện này hiện tại tôi không thể điều tra nhiều, trước mắt chỉ có thể trông cậy vào cậu." Cảnh Nhược Hàn nói.
"Tôi biết, tôi có điều tra một chút.
Tài xế trên xe của cậu hôm đó nghe nói có túi khí bảo vệ, ban đầu đã được mang đến bệnh viện để cấp cứu nhưng sau đó lại không may qua đời.
Còn kẻ gây án trên chiếc xe kia thì không tìm thấy xác, chỉ thấy chiếc xe thành một đống ở đó thôi." Húc Cảnh Thiên cau mày.
"Tai nạn xảy ra vào ban đêm đêm, trên con đường khá vắng người nên rất có thể xác của người đó đã được đồng minh mang đi rồi không chừng.
Dù sao người mà bọn họ muốn khử là Cảnh thiếu nên có thể không chỉ là một cá nhân đâu.
Đó có thể là người được thuê để hi sinh thay chúng mà thôi." Alice nói.
Cảnh Nhược Hàn nghĩ thấy đúng, nếu như thế thì cũng khá hợp với nghi ngờ của hắn.
"Cũng có thể, nếu tên đó còn sống thì khẳng định hắn cũng bị thương nặng tương đương chúng tôi.
Cậu thử tìm hiểu xem có bệnh viện nào nhận bệnh nhân bị thương nặng do va chạm xe vào hôm đó không? Rất có thể hắn cũng đang điều trị tại bệnh viện, thương tích của hắn không thể hồi phục nhanh hơn tôi được." Cảnh Nhược Hàn nói.
"Được." Húc Cảnh Thiên hỏi thêm, "Nhưng cái tên mà cậu gây hắn mấy tháng trước là ai?"
"Không nhớ rõ lắm, tên là Đỗ Thiệu gì đó."
"Là lão già đó à?" Húc Cảnh Thiên cười, "Hình như hắn muốn hợp tác với Trường Thiên trong dự án mới gần đây thì phải? Để tôi thử điều tra xem hắn có gì khả nghi không?"
"Ừm, cảm ơn cậu."
Vân Tịch thấy rõ mặt của người gây ra tai nạn khi đó, là Tiểu Tâm.
Nhưng cô cũng biết rõ, đây là mọi việc do Vân Hề sắp đặt.
Tai nạn này không nhằm vào Cảnh Nhược Hàn mà hoàn toàn nhắm vào Vân Tịch.
Đúng như Vân Hề từng nói, em ấy muốn dựng một hiện trường giả để nhân cơ hội đó thay thế cô.
Tuy nhiên Vân Tịch không hiểu được tại ao người lái chiếc xe ngày đó lại là Tiểu Tâm? Cô ta thì có liên quan gì đến chuyện này? Hơn nữa, dựa theo mong muốn của Vân Hể, lẽ ra mấy ngày nay em ấy phải đến đây để nói chuyện với cô và Cảnh Nhược Hàn mới đúng.
Tại sao lại không thấy Vân Hề xuất hiện? Hay em ấy sợ bị điều tra ra nên đã bỏ trốn lần nữa?
Không.
Đây là thời cơ tốt nhất để đoạt lại vị trí thiếu phu nhân Cảnh gia.
Đánh vào tâm lí của Vân Tịch khi cô đã thương tích đầy mình, lợi dụng bí mật của cô để đoạt hảo cảm với Cảnh Nhược Hàn, Vân Hề rõ ràng có thể làm thế.
Nhưng tại sao lại không thấy Vân Hể xuất hiện?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...