"Vân Hề, nếu em có thể nghĩ ra biện pháp nào hay hơn hoặc chị có thể tranh thủ thì chị sẵn sàng rời đi.
Em không thể nôn nóng đến mức muốn đẩy chị vào chỗ chết được."
Vân Tịch đanh thép đáp lại trước câu nói của Vân Hề.
Bên kia liền phát ra tiếng chậc đầy bực bội của Vân Hể, cô ta nói:
"Sao tôi muốn đẩy chị vào chỗ chết chứ? Chỉ là giả vờ thôi, sao mà chết thật được? Cứ giả vờ cho qua rồi tôi vào được căn nhà đó không phải là được rồi sao?"
Chuyện Vân gia có hai chị em giống nhau như đúc không phải ai cũng biết, ngay mà người làm ở Bạch Cảnh cũng chẳng hay biết, vì thế Vân Hề không thể lỗ mãng xông vào Bạch Cảnh trong khi Vân Tịch ở đây được.
Khi ấy chuyện này sẽ chẳng thể giấu nổi, người ngoài sẽ biết chuyện tráo cô dâu, như vậy bao công sức che dấu sẽ đổ sông đổ bể cả.
Vì vậy cả hai người mới tìm cơ hội để tráo đổi, thế nhưng lúc này Vân Hề lại gấp rút đến mức muốn đẩy cô vào con đường chết.
Tuy ngoài miệng nói sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng nhưng ai sẽ đảm bảo cho lời nói đó đây.
Một khi tai nạn xảy ra, ai sẽ biết được chính xác bản thân bị thương ở đâu và nặng đến mức nào?
Huống hồ, cho dù có chấp nhận lời đề nghị này của Vân Hề thì con bé cũng sẽ là người dàn dựng, nhỡ Vân Hề đột nhiên trở nên tuyệt tình, cho người đâm cô chết thì sao?
Bởi vì chuyện này làm ra trong lén lút nên cô có bị tông ngoài đường thì Vân Hề - người dàn dựng mọi chuyện - là người biết đầu tiên, dễ dàng xử lí hiện trường và xác của cô.
Chỉ cần phủ nhận Vân Tịch không phải là thiếu phu nhân của Cảnh gia thì Vân Hề đường đường chính chính bước vô Bạch Cảnh là chuyện chẳng ai ngăn cấm nổi, hơn nữa còn hợp tình hợp lí đến không thể hợp hơn.
Vân Tịch không phải là đang suy nghĩ tiêu cực, chỉ là quan hệ giữa cô và Vân Hề vốn chẳng tốt, nên cô phải suy tính cho mình cũng là chuyện hiển nhiên.
Không phải Vân Tịch muốn cướp chỗ của Vân Hề, nhưng cô thực sự là không còn cách nào cả.
"Chị sẽ không đồng ý chuyện này đâu Vân Hề, em nghĩ tai nạn là chuyện nhẹ nhàng đến mức có thể dễ dàng nói như vậy sao?" Vân Tịch kiên quyết nói.
"Vậy chị muốn độc chiếm Cảnh Nhược Hàn hay sao? Tôi cho chị hay, nếu như trong ba ngày nữa chị không nghĩ được cách thì tôi sẽ sử dụng cách của tôi để chấm dứt cái sự chần chừ này của chị."
Vân Hề cúp máy.
Vân Tịch nhìn điện thoại lại không nhịn được thở dài.
Làm sao đây? Cô không muốn xa Cảnh Nhược Hàn, nhưng cũng không muốn cướp chồng của em gái.
Nhưng thậm chí khi bây giờ cô muốn rời đi, trả lại chỗ cho đúng người thì Cảnh Nhược Hàn lại luôn vô ý cướp đi cơ hội ấy của cô.
Hắn luôn làm một vẻ thâm tình vạn dặm, cô không thể nào từ chối, cũng không có cách từ chối, đành mặc hắn làm gì thì làm.
Kết quả bây giờ chọc giận đến Vân Hề, con bé còn đe dọa đến tính mạng của cô.
Vân Tịch tự hỏi, rốt cuộc bấy lâu nay, cô cố gắng ngụy trang, ẩn mình vì cái gì cơ chứ? Vân Lâm trừ khi quá cần đến cô thì mới gọi điện, Viên Hoa bên đầu dây bên kia luôn châm chọc cô.
Vân Hề không ngừng gây ra sức ép với Vân Tịch.
Co dường như cũng cảm thấy bản thân bị đè ép đến không chịu nổi.
Vân Tịch đứng bên cửa sổ rất lâu, hít sâu rồi thở ra vô số lần, cho đến khi tâm trạng bình ổn mới ra ngoài.
Cảnh Nhược Hàn ngồi ở bàn ăn dưới nhà, trong lúc chờ cô xuống mà chống má, ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn.
Sắc mặt hắn thoạt hiện lên vẻ chán chường, trong mắt không có gì vui vẻ.
Mãi đến khi Vân Tịch bước xuống mới thấy khóe môi nhếch lên một chút.
"Nấu bún đi, lâu rồi anh không ăn."
Nấu mấy món nước này hơi mất thời gian một chút, nên muốn ăn thì phải chờ khá lâu.
Nhưng nhìn lại đồng hồ cũng không trễ lắm, Vân Tịch gật đầu mỉm cười với
han.
"Ba mẹ nói, ba hôm nữa đến đó ăn cơm."
Cứ ngày này hàng tháng thì Cảnh Nhược Hàn lại mang cô đến chỗ cha mẹ để cùng nhau ăn một bữa cơm.
Tuy không chung sống cùng nhau nhưng mỗi tháng hắn đều nhớ đúng ngày để đến thăm cha mẹ khiến cô cảm thấy Cảnh Nhược Hàn quả là một người con hiếu thảo.
Mỗi lần đến thăm cha mẹ, Cảnh Nhược Hàn đều mua một món quà gì đó, tuy cũng chẳng phải trang sức quý báu gì nhưng ba mẹ hắn cũng rất vui.
Nhất là Thẩm Đinh Lăng, bà thường bảo hắn nên mua trái cây thôi, làm bánh gì đó cũng được, còn hơn mấy thứ trang sức xa xỉ khác.
Thế nhưng, có một điều khiến Vân Tịch không thể hiểu được.
Sống chung với Cảnh Nhược Hàn bao lâu, cô ít khi thấy hắn ăn đồ ngọt.
Thậm chí Cảnh Nhược Hàn cũng từng nói với cô rằng, hắn cực kì ghét đồ ngọt.
Thế nhưng khi đến nhà ba mẹ, hắn luôn mặt không đổi sắc ăn toàn bộ bánh mà Thẩm Đinh Lăng làm.
Bà còn vừa cười vừa bảo:
"Mẹ cũng nhớ con rất thích ăn đồ ngọt nên cố tình làm to một chút, con ăn nhiều một chút nhé."
Cảnh Nhược Hàn sẽ vâng dạ đáp lại.
Vân Tịch nghĩ đây có lẽ là hắn không muốn mẹ thất vọng cho nên luôn an toàn bộ bánh mà mẹ làm, không tỏ vẻ là ghét bỏ gì.
Việc đó càng làm cho cô thấy bất ngờ về hắn.
Nhìn Cảnh Nhược Hàn bất cần đời như vậy hóa ra lại nghe lời cha mẹ như thế.
Đáng yêu quá đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...