Vân Tịch cắn môi vì lực siết của Húc Cảnh Thiên sau đó không nghĩ ngợi gì nhiều mà bước thêm một bước lại gần anh ta.
Khoảng cách của hai người vốn đã không hề xa nhưng vì một bước này của cô mà nhìn như Húc Cảnh Thiên đang kéo cô về phía mình vậy.
Vân Tịch vẫn còn hơi hoảng loạn nhưng cố gắng cắn mạnh vào lưỡi để khiến bản thân trấn tĩnh lại, cô nói rất nhanh:
"Anh cũng biết nếu anh nói chuyện này ra thì tôi sẽ gặp bất lợi rất lớn, tất nhiên anh không cần quan âm đến tôi nhưng anh cũng nghĩ đến khi đó Nhược Hàn sẽ như thế nào.
Anh cũng biết, tâm lí của Cảnh Nhược Hàn không phải ổn định hay bình thường như những người khác, nếu anh trực tiếp kích thích đến tâm lí của anh ấy thì anh ấy sẽ như thế nào?" Cô hít một hơi rồi lại nói tiếp, "Nếu chuyện tôi giả câm được phát tán ra thì không chỉ Vân gia gặp rắc rối mà Cảnh gia cũng không tránh khỏi việc chê cười.
Lời đồn đại về Cảnh Nhược Hàn đã không ít rồi, nếu thêm một lời này nữa thì sẽ thế nào? Đây không đơn giản là lời đồn, mà nó còn là sự thật liên quan trực tiếp đến hôn nhân và gia đình của Cảnh Nhược Hàn.
Anh có nghĩ nếu anh ấy bị chê cười thì sẽ thế nào không? Cha mẹ của anh ấy sẽ cảm thấy như thế nào? Anh là bạn thân của Nhược Hàn, anh sẽ không đứng nhìn anh ấy bị như thế đúng không?"
Vân Tịch ngẩng đầu nhìn vào mắt của Húc Cảnh Thiên:
"Đương nhiên chuyện lừa dối Cảnh Nhược Hàn là do Vân gia chúng tôi gây ra, chúng tôi sẽ chịu.
Nhưng anh cũng biết Cảnh gia không thể tránh khỏi việc bị lời ra tiếng vào mà? Nếu như anh giữ im lặng thì khi Vân Hề chuyện này có thể giải quyết rất dễ dàng, không có bất kì ai phải chịu bất lợi nào, có thể giải quyết một cách êm xuôi mà không có cá nhân hay tập thể nào phải chịu mũi sào dư luận, có thể yên ổn mà sống.
Cứ cho là Cảnh Nhược Hàn không vừa ý nhưng đó sẽ là giải quyết việc riêng giữa tôi và anh ấy, cho dù tôi có phải chịu cơn thịnh nộ của Nhược Hàn thì cũng là do tôi, không ảnh hưởng đến ai cả.
Như thế không phải mọi chuyện đều trở nên êm đẹp sao? Chẳng lẽ anh muốn chỉ vì bí mật nhỏ nhoi này mà làm xào xáo cuộc sống bình lặng của hai bên sao, hay anh muốn Nhược Hàn càng trở nên điên cuồng hơn nữa?"
Vân Tịch lại đưa mắt nhìn xung quanh một lát, thấy mọi người đều ở trong đại sảnh để ăn uống thì mới yên tâm.
Cô chần chừ một lát rồi quyết tâm đặt tay lên ngực của Húc Cảnh Thiên, cả hai vô thức nhìn vào mắt nhau, Vân Tịch không tránh né mà cố gắng nói cho hết:
"Hiện tại ở đây có camera, hình ảnh này từ bất kì góc quay nào cũng rất mờ ám.
Dù tôi và anh có giải thích thế nào thì người ta cũng không tin đâu, anh có tin không? Anh có thể đi nói với Cảnh Nhược Hàn bí mật của tôi, chúng ta cùng lắm cá chết lưới rách."
Húc cảnh Thiên nhướn mày, không ngay lập tức đẩy cô ra mà hỏi lại:
"Chắc gì cậu ấy đã tin cô? Giữa một người lừa dối cậu ấy và tôi thì cậu ấy sẽ tin ai đây?"
Vân Tịch nói:
"Anh có thể thử.
Trong lòng mỗi người đều sẽ có sự nghi kị nào đó cho bất cứ ai, anh ấy có thể tin tưởng anh nhưng sau chuyện này thì vẫn sẽ như thế sao? Chỉ cần tôi nói anh ấy rằng anh biết bí mật của tôi từ lâu lại nhất quyết không nói cho Nhược Hàn biết thì anh ấy cũng sẽ nảy sinh sự nghi ngờ với anh thôi.
Tôi lừa dối anh ấy, anh qua miệng tôi cũng sẽ trở thành kẻ như vậy.
Hơn nữa có camera ở đây làm chứng, anh ấy sao có thể giữ vững lòng tin như một với anh chứ? Một kẻ biết rõ đó là vợ của bạn thân mình mà vẫn gần gũi, anh cho rằng ai sẽ tin kẻ ấy không chút nghi ngờ? Huống hồ hôm nay qua lời anh là ngày chúng ta gặp lần đầu, ấy vậy mà bày ra tư thế này, Cảnh Nhược Hàn có thể không nghi ngờ gì sao?"
Húc Cảnh Thiên nhìn cô một hồi rồi bật cười:
"Tôi biết rồi, cô bỏ tay ra đi."
Sau đó anh cũng nhanh chóng bỏ tay của Vân Tịch ra.
Vân Tịch không phí thêm một giây nào liền rút tay lại rồi giãn cách khoảng cách với anh ta.
"Tôi cứ ngỡ cô không phải hạng người thông minh gì, nhưng ngẫm lại nếu cô đã bước được theo cậu ấy vào đây thì chắc không đến nỗi vô dụng như tôi tưởng mới đúng."
Thực ra những chuyện đầu tiên Vân Tịch nói không phải Húc Cảnh Thiên không nghĩ đến, anh chỉ là muốn dọa cô, đồng thời nắm thóp cô một chút phòng trường hợp cô ta muốn bán đứng Cảnh Nhược hàn.
Thông qua đoạn hội thoại kia của Vân Tịch và mẹ cô ta thì có lẽ bà ta cũng muốn thông qua cô ta để kiếm chác thông tin gì đó từ Cảnh thị.
Nếu như có ta dám có hành động gì phản bội Cảnh Nhược Hàn thì anh cũng có thể mang chuyện cô ta giả câm ra để đe dọa, để cô ta biết điều mà an phận một chút.
Ai mà ngờ Vân Tịch cũng không phải hạng tầm thường.
Cô phân tích lợi hại cho anh ta nghe, lại bạo gan hơn, muốn cùng anh cá chết lưới rách, không ngại tiến thêm một bước để tạo ra tình huống bất lợi cho anh.
Tuy không phải là khó nghĩ, nhưng động não nhanh như vậy thì đúng là không tồi.
Chỉ có điều nếu làm như vậy, chẳng may bị người khác thấy thì cả cô và anh ta đều toi đời.
Cũng may sao, Húc Cảnh Thiên cũng là người cẩn thận, anh ta đã quan sát xung quanh để chắc chắn rằng không ai thấy bọn họ như thế này cả.
Có chăng thì chỉ có những người quan sát camera mà thôi, nhưng những người đó sẽ không rảnh hơi đến độ cái gì cũng đi báo cáo với người liên quan nên anh cũng không lo lắng lắm.
Người duy nhất lo lắng ở đây chỉ có Vân Tịch thôi.
Cô rụt rè đứng một bên, sau đó lại không an lòng nói thêm:
"Vì vậy...!xin anh...!tạm thời đừng nói gì với Nhược Hàn.
Xin anh đừng nói chuyện ngày hôm nay với ai."
Húc Cảnh Thiên cười cười:
"Tôi biết rồi."
"Xin lỗi anh, vừa nãy thất lễ rồi." Vân Tịch cúi đầu chào anh sau đó nhanh chân vào đại sảnh.
Húc Cảnh Thiên đứng ngoài nhìn theo bóng lưng cô, trong mắt anh lóe lên tia hứng thú nào đó nhưng rồi rất nhanh lại giấu nhẹm đi.
Gió đêm thổi vào, mang theo chút hơi lạnh.
Hương thơm thoang thoảng nào đó vấn vít trên tay và áo của Húc Cảnh Thiên khiến hắn nhíu mày, nhưng rồi lại cả đêm trằn trọc vì nó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...