Cảnh Nhược Hàn nói:
"Cô còn gì để nói không?"
Vân Tịch lập tức lấy từ thùng rác hộp bột trắng kia, đặt nó trên bàn, hỏi Tiểu Tâm:
"Đây là gì?"
"Tôi không biết." Tiểu Tâm trả lời đúng như những gì cô dự đoán.
Vân Tịch bước đến chỗ ly trà mà cô suýt nữa thì bỏ quên.
Cô bấm máy, mở âm lượng to hết cỡ lên:
"..."
"Đó là trà...!pha cho tôi."
Đây là giọng của Tiểu Tâm.
Lúc Vân Tịch thấy hành động mờ ám của cô ta, trước tiên mở máy ghi âm lên sau đó mới lại ngăn cản hành động của cô ta.
Đoạn ghi âm cho thấy tiếng va chạm, kèm theo giọng nói tức giận của Tiểu Tâm, nhưng vì Liễu Tịch không thể chất vấn cô ta mà trong đoạn ghi âm cũng không có nhiều thông tin giá trị ngoài câu nói kia của cô ta.
Vân Tịch ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Cảnh Nhược Hàn đang nhìn mình, cô không ngần ngại đối mắt với hắn.
Bên môi hắn treo nụ cười không rõ ý vị, trước khi Vân Tịch cúi đầu lại bấm chữ thì giọng của hắn vang lên:
"Trên bàn tôi chưa có ly trà nào vậy mà người hầu trong ngôi nhà này lại có thể thản nhiên pha trà để uống và hưởng thụ." Hắn quay đầu nhìn thẳng vào Tiểu Tâm,
"Có vẻ như đãi ngộ của Bạch Cảnh tốt đến độ người hầu trong nhà có thể hưởng thụ trà một cách an nhàn rồi nhỉ?"
Tiểu Tâm ngay lập tức sửa lại lời nói:
"Là tôi nói sai, đó là cho thiếu gia, tôi nào dám hưởng thụ trước khi đưa đến cho thiếu gia chứ."
"Lúc thì cô nói pha trà cho mình, lúc thì lại nói là chuẩn bị cho thiếu gia.
Rốt cuộc là gì đây?"
Sắc mặt Tiểu Tâm hơi trắng bệch.
Vân Tịch nhìn cô ta, rồi lại nhìn ly trà không ngần ngại cầm cốc trà đó lên và uống.
Cô không biết trong đó có cái gì nhưng nếu cô không uống nó ngay bây giờ sẽ không thể chứng minh là cô vô tội.
Lúc Tiểu Tâm nhìn thấy Vân Tịch uống xong ly trà đó lập tức trắng bệch, cô ta không ngờ tới Vân Tịch sẽ uống toàn bộ ly trà đó.
Vân Tịch đương nhiên sẽ không ngu mà uống hết, thay vào đó cô để chừa lại một ít, nếu đúng như nó là thứ gì đó có hại thì có thể ngay lập tức lấy mẫu kiểm tra.
Bởi vì vừa chính miệng Tiểu Tâm thừa nhận đây là cô ta pha cho Cảnh Nhược Hàn, nếu như có bất kì chuyện gì xảy ra với cô thì đó chính là chủ ý của cô ta.
Lọ thuốc trên bàn kia có thể được tra ra đó là thứ để đựng cái gì mà cô ta dám cả gan bỏ vào ly trà của Cảnh Nhược Hàn một cách lén lút như thế.
Có lẽ vì khi nãy Tiểu Tâm đã sơ ý làm đổ một lượng lớn bột nên tác dụng đến rất nhanh.
Vân Tịch bắt đầu cảm thấy choáng váng, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, cô lắc đầu mấy cái nhưng sau đó lại trượt ngã trên sàn, đầu cô đụng xuống sàn phát ra một tiếng nghe là thấy đau đến điếng người.
Nhưng không ai nghe thấy tiếng than của Vân Tịch bởi vì cô đã hoàn toàn hôn mê.
Đến đây ai cũng đã rõ mười mươi, bọn họ chuyển ánh mắt sang nhìn Tiểu Tâm.
Sắc mặt cô ta trắng bệch, lập tức quỳ xuống cầu xin Cảnh Nhược Hàn:
"Thiếu gia, thiếu gia, tôi không cố ý, tôi...!tôi...!Cô ta..."
Cảnh Nhược hàn bước lên vài bước bế Vân Tịch lên tay, giọng rất thản nhiên:
"Gọi bác sĩ đến đây, còn mấy người trông chừng cô ta cho kĩ."
"Vâng."
Hắn bế Vân Tịch về giường rồi ngồi ngay bên cạnh đấy, chờ cho bác sĩ tới cả hai trao đổi một lúc rồi bác sĩ khám cho Vân Tịch.
Ông ta bảo:
"Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là uống một lượng lớn thuốc tê liệt thần kinh khiến cô ấy mê man thôi.
Vì loại thuốc này cũng không quá mạnh, nếu sử dụng một lượng nhỏ sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến thân thể.
Nhưng cô gái này vừa tiếp thu một lượng không nhỏ nên sẽ hôn mê một khoảng thời gian, lúc thức dậy sẽ khó di chuyển, nắn bóp các thứ là được."
"Được rồi, cảm ơn ông."
Cảnh Nhược Hàn bước xuồng nhà, nhìn Tiểu Tâm rồi hỏi:
"Cô muốn giết tôi?"
"Tôi không có, sao tôi lại muốn giết thiếu gia chứ?"
"Vậy cô giải thích sao về chuyện vừa rồi?"
"Tôi..."
Cảnh Nhược Hàn thấy cô ta không tiếp lời liền nói:
"Cô đã bỏ cái thứ gây tê liệt thần kinh vào ly trà của tôi nhưng sau đó bị Vân Tịch phát hiện nên mới làm ra toàn bộ những chuyện kia đúng không?"
Dựa vào việc Vân Tịch có thể chính xác tìm ra hộp thuốc kia và chất vấn cô ta về ly trà có thể thấy Vân Tịch đã biết có thứ gì đó đã được cho vào ly trà ấy cho nên mới làm thế.
Còn về phía Tiểu Tâm, cô ta quá chột dạ, không muốn để lộ mục đích của mình nên mới phải nói dối và lời nào lời ấy đều toàn lỗ hổng.
Tiểu Tâm im lặng không nói gì.
"Cô không thừa nhận?"
Lại im lặng.
"Thôi được, cô không thừa nhận cũng không sao, dù sao thì chỉ thế cũng đủ để nơi đây không chứa chấp cô được nữa.
Dọn ra khỏi Bạch Cảnh mau."
Tiểu Tâm không cam lòng nhìn Cảnh Nhược Hàn, nhưng cuối cùng cũng phải đứng dậy thu dọn đồ ra khỏi đây.
Mục đích của cô ta từ trước đến nay chỉ có một, đó chính là lên giường với Cảnh Nhược Hàn.
Cứ cho là cô ta ngu muội, nhưng đó chính là phương thức duy nhất để cô ta có tiền, có địa vị.
Hắn là người như thế nào kia chứ? Có tiền, có quyền, có chỗ đứng, là người mà toàn bộ người ở thành phố A đều muốn lấy.
Cô ta cũng không ngoại lệ, chính vì thế, cách duy nhất để lọt vào mắt xanh của hắn chính là lên giường với hắn.
Hôm nay, cô ta cùng lắm chỉ muốn hắn tê liệt một chút rồi thuận thế leo lên người hắn, chỉ cần cô ta quay clip lại được thì dù Cảnh Nhược Hàn có muốn chối bỏ thì cũng sẽ phải xì tiền mà chu cấp cho cô ta.
Nếu không phải bởi vì không có tiền ai mà muốn cung kính quỳ dưới chân kẻ khác làm trâu chó, làm người hầu chứ? Nếu không phải vì lương ở đây tốt thì Tiểu Tâm cũng việc gì mà phải làm ở đây.
Cô ta tự biết được người nghèo khổ như mình không thể nào có mơ ước được làm vợ của Cảnh Nhược Hàn, chỉ cần buộc hắn cho cô ta tiền là đủ rồi.
Ấy thế mà Vân Tịch lại xuất hiện làm hỏng mọi thứ của cô ta.
Bây giờ cô ta không có nơi để ở, mất đi công việc không tệ, cô ta sẽ phải đi đâu đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...