Đến giờ tan tầm, Dạ Nguyệt cùng Tần Tuyết Văn ra khỏi bệnh viện trông hai người họ có vẻ là uể oải, đột nhiên Tuyết Văn đề nghị.
" Này Tiểu Nguyệt! hay chúng ta đi ăn lẩu Tứ Xuyên đi "
" Đừng nói nhiều, đi thôi! "
Dạ Nguyệt còn đang định ngoắc tay bắt xe thì bị Tuyết Văn giữ lại.
" Hôm nay chúng ta sẽ đi bộ, cậu thấy sao"
" Hửm! được "
Cô gật đầu đồng ý với quyết định của Tần Tuyết Văn.
Dạ Nguyệt và Tuyết Văn thân mật khoát tay nhau đi ngang qua những con người qua lại đông đúc nhưng không đến quá chen chúc.
Hai người họ đi đến khu đường phố.
Đến nơi họ chọn cho mình một chỗ hơi khuất.
Tuyết Văn lên món, trong khi chờ đợi điện thoại của Tuyết Văn rung lên, nhìn người gọi cô nàng muốn nhảy dựng lên điều này khiến Dạ Nguyệt không khỏi hoảng hốt.
" Tiểu Văn cậu bị sao vậy "
Tần Tuyết Văn cười tinh nghịch nói.
" Là con nhóc Bác Nhã gọi đến "
Cô kinh ngạc lẫn vui vẻ xao động.
" Là Bác Nhã thật sao? cậu ấy bận đến nỗi không thèm liên lạc với chúng ta luôn cơ đấy"
[ Này Tiểu Nhã! cậu không nhớ tụi mình thì thôi, sao cả cuộc gọi cũng khó hơn cả lên cung trăng thế hả! có biết tụi mình nhớ cậu đến như điên không hả, cậu ác thật đó ]
Hình như đầu dây bên kia cố ý để điện thoại ra xa để không ảnh hưởng đến màng nhĩ.
[ Thôi nào! Cậu vẫn nóng tính như ngày nào.
Được rồi, tớ xin lỗi và cũng nhớ cậu và Tiểu Nguyệt nữa, và tớ có một yêu cầu có biết Văn Văn và Nguyệt Nguyệt nguyện ý không ]
Tuyết Văn quay sang nhìn Dạ Nguyệt thì bắt gặp cô đang nhúng thịt rồi bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành, Tuyết Văn lắc đầu ngao ngán nói về độ ăn uống chắc cô phải thua xa Dạ Nguyệt rồi.
[ Cậu nói gì tụi mình cũng nguyện ý ]
[ Hửm! khoảng 15h chiều ngày mai, phiền Văn Văn và Nguyệt Nguyệt đến sân bay đón Bác Nhã này ].
Cô còn nở nụ cười tinh nghịch
Tần Tuyết Văn bị bất ngờ dẫn đến kích động, cả Dạ Nguyệt nghe thấy cũng phải bỏ miếng thịt đang ăn dở xuống.
[ Tiểu...Tiểu Nhã cậu là nói thật, có lừa tụi mình không đấy ]
[ Tớ có lừa bọn cậu đâu.
À! Tiểu Nguyệt cậu muốn nói gì với tớ không ]
Tuyết Văn chuyển máy cho cô, Dạ Nguyệt trong lòng đã vui sướng nhưng vẫn giữ bình tĩnh nói chuyện.
[ Tiểu Nhã! rất may cậu còn biết đường về nhà, cậu về là tốt rồi ]
Bác Nhã bên kia liền bĩu môi.
[ Cậu vẫn nhạt nhẽo như ngày nào.
Vậy thôi! tớ còn phải chuẩn bị hành lý nên tớ cúp máy trước nhé ]
[ Ừm! hẹn mai gặp lại ]
Tần Tuyết Văn cảm thấy ăn lẩu thật sự không đủ nên đã kéo Dạ Nguyệt đi chung quanh gian hàng bán đồ ăn.
...
Mạc Hàn mếu máo vừa làm việc vừa đưa mắt nhìn Sếp, đột nhiên Vương Tử Sâm có điện thoại, hắn đen mặt nhìn tên người gọi.
[ Nói ]
Đầu dây bên kia nghe giọng nói vừa không vui vừa lạnh lùng, hắn ta giật mình liền nhanh miệng nhỏ nhẹ.
[ Sâm! Ngày mai khoảng ba giờ chiều cậu đến sân bay đón tôi được không.
Như vậy có phiền...]
Đầu dây bên kia còn đang định hỏi có phiền đến công việc của hắn không thì đã bị hắn cắt ngang.
[ Rất phiền ]
Ngay sau đó hắn ngắt kết nối, Nhất Lục Phong lúc này tức giận đến nỗi chửi thề.
" Mẹ kiếp đầu heo Vương Tử Sâm! phiền cái rắm, sẽ có một ngày tôi sẽ bằm thịt đầu heo nhà cậu như băm nhuyễn tỏi vậy.
Hừ "
Tối đến, Dạ Nguyệt với bộ đồ ngủ đơn giản cô thoa ít kem dưỡng và vừa nghe tin dự báo thời tiết.
" Lát nữa sẽ có mưa to sao? thấy ban ngày thời tiết vẫn ổn mà, thôi kệ hy vọng đừng có sấm sét "
Cô sợ nhất vào mùa mưa mà có sấm sét, Kể ra thì nhà cô vốn không phải là ở Giang Tô mà định cư tại Anh Quốc, cô ở Giang Tô cũng đã ba năm, trong ba năm qua cô ở Giang Tô gặp không ít mưa nhưng may mắn thay lại không nghe tiếng sấm sét cùng lắm là sấm chớp nhẹ.
Dạ Nguyệt đứng dậy đóng tất cả các cửa sổ cẩn thận rồi mới chui vào trong chăn nằm ngủ.
Đợi khi cô chìm vào giấc ngủ sâu không lâu sau chợt tiếng sấm truyền đến thật lớn khiến cô từ cơn ngủ sâu cũng phải tỉnh thức.
Cô còn nghe tiếng mưa rơi còn rất to, chợt tiếng sấm cùng sấm chớp thi nhau ập đến ầm ầm, Dạ Nguyệt sợ hãi bịt lỗ tai mình lại, cơ thể cũng vì thế mà co ro run rẩy.
Cô nhìn đến điện thoại dự định sẽ gọi cho Tần Tuyết Văn đến nhà cô nhưng trời mưa rất to và cả sấm không ngừng ập đến cô sợ cô ấy sẽ gặp nguy hiểm nên cũng gạt đi nghĩ gọi cho Tuyết Văn.
Tiếng sấm không có ý định ngừng lại, Dạ Nguyệt sợ đến mức gần như tuyệt vọng chợt hình ảnh một người hiện lên trong đầu cô, ánh mắt cô lóe lên, lấy hết can đảm thò tay cầm lấy điện thoại trên bàn.
Nghe tiếng chuông còn rung cô không ngừng hy vọng người đó sẽ nghe máy.
Trong bóng tối, Vương Tử Sâm ngồi vắt chéo chân, tay đang cầm một ly rượu, ánh mắt hổ phách hướng tới tấm kính đang chắn mưa tạt vào, điện thoại trên bàn không ngừng rung lên nhưng tiếc thay hắn để chế độ im lặng cùng với tiếng sấm quá to rất khó để nghe thấy được.
Dạ Nguyệt cứ tưởng sẽ có hy vọng, càng hy vọng sẽ càng tuyệt vọng thêm thôi.
Cô không ngừng làm hành động để không nghe thấy được tiếng sấm, nhìn vô trông rất đáng thương.
Vương Tử Sâm uống hết ly rượu trên tay rồi đặt lên xuống bàn, chợt thấy điện thoại sáng lên hắn cầm lấy lên xem thì thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Dạ Nguyệt.
Hắn mới giật mình gọi lại.
Cô còn đang tuyệt vọng hết lần này đến lần khác chợt phao cứu đã tới, nhìn đến người gọi cô còn hứng hở hơn.
[ Vương...!Vương Tử Sâm! Làm ơn...!đến nhà tôi có được không...!tôi rất sợ ]
Hắn nghe giọng nói run run của cô liền lo lắng không thôi, hắn không nói nhiều cúp máy rồi cầm lấy áo khoác đi thật nhanh, thấy hắn không nói gì cô cứ tưởng hắn không đến, tự cười chế giễu mình.
Chưa được đầy ba mươi phút, Vương Tử Sâm đã đập toang cửa phòng ngủ của cô, Dạ Nguyệt càng sợ hãi từ từ ngước lên, thấy con người cao ngạo của Vương Tử Sâm liền vui mừng không quan tâm đến gì cô nhảy xuống giường chạy thục mạng ôm cuống quýt lấy hắn như bạch tuộc.
Vương Tử Sâm hơi bất ngờ nhưng rồi ôm cô lại giường, trông vô thức Dạ Nguyệt khóc nức nở trong lòng hắn.
Vương Tử Sâm giật bắn mình khi thấy cô khóc, hắn không biết dỗ dành sao cho phải chỉ có thể xoa nhẹ tấm lưng hơi gầy của cô.
Tiếng khóc của cô lại không ngừng, hắn sợ hãi ôm ghì chặt cô vào lòng, nhưng đâu đó trong lòng hắn dường như cảm nhận thấy nó nhói nhói cùng xao xuyến.
Lạ lắm!
Nghe tiếng khóc của cô khiến lòng hắn thấy đau đớn, đột nhiên hắn cúi xuống hôn lên đôi môi mỏng đang không ngừng hé mở kia, hắn ra sức tách hàm răng cô rồi đưa lưỡi vào khám phá bên khoang miệng cô.
Dạ Nguyệt bất động quên cả phản kháng, tiếng nức hòa với tiếng rên cộng lại nghe rất êm tai hắn.
Cảm nhận hơi thở khó khăn của cô hắn liền buông ra, ánh mắt ngấn nước long lanh nhìn hắn đầy đáng thương rồi ngập ngừng nói.
" Vương Tử Sâm! anh đừng đi có được, tôi rất sợ khi nghe tiếng sấm "
Hắn không ngừng ngại mà đồng ý.
" Được, cô mau nằm xuống đi tôi ngồi đây trông cô "
Cô rất ngoan ngoãn nghe lời hắn mà trườn người nằm xuống, từ từ nhắm mắt lại nhưng tay vẫn khư khư nắm tay hắn, nhìn đến hành động này của cô hắn không khỏi bật cười.
Đợi khi cô chìm sâu giấc ngủ, hắn cũng nằm xuống kế bên ôm cô vào lòng NGỦ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...