Tổng Tài Có Bệnh Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý


Dinh thự Thượng Uyển, Vương Tử Thần cùng Dương Nặc đơn giản đi vào trong sân sau vườn, đúng lúc gặp ngay Vương phu nhân và Lưu Uyên Linh đang ngồi thư thái uống trà.
Nghe tiếng bước chân hai người họ quay đầu nhìn bắt gặp ngay ánh mắt sắc lạnh của Vương Tử Thần, Vương phu nhân cùng Lưu Uyên Linh bắt đầu chột dạ.
Vương Tử Thần hai tay đút vào túi quần, nhìn hai con người đối diện đầy khinh thường.
" Ồ, Lưu tiểu thư cũng có lúc nhã hứng nhỉ, sao không bằng về nhà xem tình hình hiện tại của Lưu gia như thế nào! "
Lưu Uyên Linh thoáng chốc kinh hãi, ý của Vương Tử Thần là gì? lúc sáng Lưu gia của cô ta vẫn hoạt động bình thường cơ mà, không lẽ Vương Tử Thần đã làm gì rồi, cô ta trố hai con mắt tức giận quát vào mặt hắn.
" Anh đang nói vớ vẩn gì vậy, Lưu gia vẫn đang rất bình thường sao có thể bất thường được chứ "
" Tùy cô vậy "
Trước sự tức giận của Lưu Uyên Linh thì ngược lại Vương Tử Thần chỉ đơn giản nhún vai cười khẩy.

Hắn ngoắc tay với Dương Nặc một cái, anh ta hiểu ý liền rút cái iPad mở ra tin tức ngày hôm nay.


Lưu Uyên Linh định phất lờ không muốn xem nhưng cái đều gì đó thôi thúc cô ta.
Nhìn vào cái tựa đề 'Lưu Thị tuyên bố phá sản' ngay lập tức Lưu Uyên Linh ngã quỵ xuống nước mắt lưng tròng nhìn Vương Tử Thần đầy căm phẫn.
" Anh đã làm gì Lưu Thị và cả Lưu Gia rồi, tại sao anh lại làm thế "
Vương Tử Thần đi lại chỗ Lưu Uyên Linh rồi ngồi xổm xuống đưa tay nâng cằm cô ta lên hắn nhếch môi cười lạnh.
" Tại sao tôi làm thế sao? ha, còn không phải do cô chuốc lấy sao "
" Ý anh là gì "
Lúc này Lưu Uyên Linh có dự cảm chẳng lành, trong lòng bất an không thôi.

Vương Tử Thần buông cằm cô ta ra, hắn đứng dậy lần nữa đưa tay vào túi quần lạnh lùng nói.
" Chuyện cô sai người đến bắt cóc Dạ Nguyệt cô thấy sao, trong chuyện này có cả bà nữa đấy Vương phu nhân "
Cả Lưu Uyên Linh và Vương phu nhân trố mắt nhìn nhau không thể tin được, hai người họ thật không ngờ Vương Tử Thần lại biết được chuyện này, Vương phu nhân trong sự sợ hãi đi đến nắm lấy tay hắn khóc lóc.
" Tử Thần, người không biết không có tội chính là chuyện này mẹ không có sai, mẹ chỉ nghe theo lời Uyên Linh thôi "
Nhìn cánh tay bị Vương phu nhân nắm, Vương Tử Thần không có cảm giác thế nào là tình mẫu tử thay vào đó là sự khỏi khó chịu, hắn gằn giọng lên.
" Bỏ bàn tay của bà ra! ha, bà nói bà không có tội thế bà nghe theo lời của Lưu Uyên Linh thì xem là có tội hay không "
" Mẹ...mẹ...!!! "
Sự cứng họng đã khiến Vương phu nhân càng thêm bối rối và sợ hãi, bà ta nhanh chóng rút tay lại không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Tử Thần mà chỉ cúi rạp đầu xuống.
Giờ đây Lưu Uyên Linh đã không còn lời nào để biện minh được nữa.

Đột nhiên cô ta nở nụ cười một nụ cười đầy chua chát, có quá nhiều việc không phải do cô ta hiểu ra mới thấy bình thản, mà sao khi bình thản rồi cô ta mới sực hiểu ra nhưng trong lòng không thể chấp nhận.
Có hối hận không đã muộn màng rồi, Lưu Uyên Linh cô ta cũng chỉ vì lòng ghen tị tình yêu của Dạ Nguyệt mới nghĩ ra hành động sai lầm lớn.


Vương Tử Thần không thèm đoái hoài đến hai người họ mà lạnh lùng ra lệch cho Dương Nặc.

" Dương Nặc, cậu hãy cho người đến đem hai con người này đến đảo hoang cách thành phố Giang Tô, cấm túc đừng bao giờ cho hai người họ trở về "
" Vâng, Đại thiếu gia! tôi sẽ làm ngay "
Vương Tử Thần không nói gì nhiều chỉ lặng lẽ rời đi, mặc cho Vương phu nhân la lối um xùm vùng vẫy.
....
Sau một tuần dưỡng thương Vương Tử Sâm cuối cùng cũng trở lại như người bình thường nhưng sẽ không tầm thường, hiện tại hắn đang ngồi thư thái đọc báo kinh tế và được Dạ Nguyệt hầu trái cây cho ăn, bất ngờ cô lên tiếng hỏi hắn.
" A Sâm, anh muốn con đầu lòng của chúng ta trai hay gái "
Vương Tử Sâm lập tức gấp tờ báo lại, hắn há miệng ngậm lấy quả nho do tự tay cô đút sau đó mới trả lời.
" Trai hay gái đều không quan trọng miễn sao là con chúng ta được rồi "
Nghe được câu trả lời từ hắn, Dạ Nguyệt chỉ cười đưa tay véo nhẹ mũi Vương Tử Sâm.
" Dẻo miệng "
Đột nhiên Vương Tử Sâm cầm lấy tay cô hôn hít vài cái sau đó mới thâm tình nói:
" Nguyệt, anh sẽ bảo vệ em và bé con giống như lính cứu hỏa vậy, luôn xuất hiện khi em và con cần "
Nghe những lời thâm thúy của hắn đủ khiến cô cảm giác ngọt ngào làm sao, Dạ Nguyệt không thể ngờ lúc trước cô tưởng chừng sẽ chết ngập dưới tay Vương Tử Sâm thế mà hai người họ đã có con với nhau.


Ha, đúng là bí mật của một hôn nhân tốt đẹp là tha thứ cho bạn đời vì đã lấy mình.
" Vương Tử Sâm, dường như anh bận rộn lắm nhỉ? bận rộn vì cả ngày cứ phải xuất hiện trong tâm trí của em "
Vương Tử Sâm lúc đầu có hơi ngỡ ngàng nhưng khi nghe được câu thâm thúy của cô hắn càng ngỡ ngàng hơn, Dạ Nguyệt tưởng chừng hắn sẽ cảm động nhưng không.
" Mấy câu này em học từ trong phim truyền hình à? anh nghe có vẻ không giống câu nói ngày thường của em "
" Ừa! đúng là vậy, anh không cảm động?"
Nhận ngay ánh mắt lóe lửa đến từ cô, Vương Tử Sâm nhanh chóng xua tay cười cười.

Thực sự hắn rất sợ vợ của hắn giận.
" Anh nào dám! lời của vợ luôn luôn là thánh chỉ anh sẽ không làm phật lòng của vợ"
Dạ Nguyệt nhìn hắn mà cảm thấy tức cười, Vương Tử Sâm thường ngày hơi đê tiện nhưng lại đáng yêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui