Tổng Tài Có Bệnh Vợ Tôi Là Bác Sĩ Tâm Lý


Dạ Nguyệt đưa hắn đến phòng của cô, cô nàng Dạ Y Y rất biết điều ở lì ngay trong phòng.

Vừa đóng sập cửa Vương Tử Sâm đã nhanh chóng ép Dạ Nguyệt vào thành cửa hôn ngấu nghiến vào môi mọng đỏ của cô.
Tay Vương Tử Sâm không ngừng mò mẫm trong lớp áo thun Dạ Nguyệt sau đó nắn bóp lấy bầu ngực căng tròn của cô, hắn buông tha đôi môi sớm đã sưng tấy của cô rồi nhìn cô bằng ánh thâm tình, giở giọng đê tiện nói.
" Ngực em bự hơn so với lúc trước nhỉ! "
Dạ Nguyệt ngượng chín mặt, người đàn ông này mới một tháng không gặp mà hắn đã đê tiện đến vậy, vả lại còn không biết xấu hổ.
" Đồ dê già nhà anh, ngực em lớn còn không phải do anh hay sao "
Hắn bật cười khênh khểnh, khom người bồng cô lên tiến về phía giường ngủ.

Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, một lần nữa cúi xuống gặm môi Dạ Nguyệt.
Gặm nhấm chán chường hắn buông môi cô ra, xuýt xoa gò má ửng hồng của cô.
" Nói xem, em có nhớ anh không "
Ánh mắt long lanh tựa như ban mai của Dạ Nguyệt nhìn hắn trong veo.

Nhớ hắn! cô thật sự nhớ hắn đến nơi rồi, cô đưa tay chạm vào gương mặt yêu nghiệt của hắn cười nhẹ đáp.
" Nhớ! nhớ chết đi được "
Môi bạc mỏng Vương Tử Sâm khẽ giật giật, hắn đưa tay kéo áo thun cô đang mặc ra thuận tay tháo gỡ áo lót của cô xuống, hiện trước mắt hắn là một cặp bầu ngực căng tròn vừa trắng nõn.

Vương Tử Sâm không nhịn được mà há miệng ngậm mút một bên còn một bên đưa tay xoa nắn nắn.

Ưm!!!
Không chịu được sự kích thích từ Vương Tử Sâm cô đã thốt lên lời ngâm nga khiến ai nghe cũng thấy đỏ tấy mặt, hắn nhã bầu ngực cô ra mở miệng nói những lời đê tiện.
" Hầy! vẫn nhạy cảm sao? "
Đột nhiên hắn đưa tay mò xuống, thấy được sự cản trở của chiếc quần hắn tức giận gạt phăng chiếc quần jogger cô đang mặc, bây giờ trên người cô chỉ vỏn vẹn quần lót ren đen, cơ thể gầy trắng nõn hiện hữu trước ánh mắt đục ngầu của Vương Tử Sâm.
Vương Tử Sâm đứng phắt dậy, hắn rũ bỏ những thứ vướng víu trên người sau đó cũng thuận tay cởi luôn quần lót của cô.

Hắn từ từ đưa "thằng nhỏ" xuyên thẳng vào bên trong Dạ Nguyệt.
Trong phòng ngập tràn mùi hoan ái, tiếng ngâm nga hòa quyện với tiếng thở dốc nghe thật quyến rũ làm sao?
" Ưm..!!! "
" Nguyệt, em tuyệt lắm! "
" Hự..

của em rất khít "
" Kìa, ngực em đang đung đưa "
Vương Tử Sâm trong những lúc này không ngừng mở miệng nói mấy lời đê tiện, Dạ Nguyệt nghe thấy nhưng không thể phản bác chỉ ngâm nga cho hắn nghe.
Một hồi sau hắn bắn thẳng vào bên trong cô, sau đó nằm kệt xuống bên cạnh cô thở hổn hĩnh còn Dạ Nguyệt sớm đã mệt lừ, hai mắt nhắm nghiền lại.

Vương Tử Sâm cười cười kéo nhẹ người Dạ Nguyệt để đầu cô gối lên bắp tay săn chắc của hắn.
Sáng sớm.

Dạ Nguyệt uể oải khẽ mở mắt, nhìn người đàn ông bên cạnh cô mỉm cười đầy ngọt ngào, nhẹ nhàng gỡ cánh tay rắn chắc đang quàng qua eo mình, cô nhẹ bước xuống giường vào phòng tắm.
Xong xuôi mọi việc Dạ Nguyệt bước ra khỏi phòng ngủ, cô bước vào phòng bếp làm bữa sáng đúng lúc gặp Dạ Y Y đang ngồi thẫn thờ trên bàn ăn.

Dạ Nguyệt khó hiểu nhìn cô nàng chăm chăm sau đó bước lại chỗ cô nàng hỏi.
" Y Y! em sao vậy, sao đờ đẫn người vậy "
Vừa vặn thấy khuôn mặt còn đang ửng đỏ của cô, Dạ Y Y bắt đầu nhớ lại chuyện đêm qua.

Trong cơn buồn ngủ sâu đột nhiên cô nàng cảm thấy khô cổ họng bèn xuống giường đi uống nước, từ phòng Dạ Y Y đến phòng khách phải vượt qua căn phòng của Dạ Nguyệt.
Tuy là chung cư VIP nhưng mỗi căn phòng lại không có cách âm nên khi Dạ Y Y đang đi qua chợt nghe âm thanh kiều mị xuất phát từ phòng Dạ Nguyệt.
Cô nàng còn nghe thấy tiếng của Vương Tử Sâm cộng thêm tiếng ngâm nga của Dạ Nguyệt, điều này khiến khuôn mặt ngây thơ của cô nàng đã đỏ đến mang tai, Dạ Y Y ngượng ngùng chạy về phòng ngủ không dám đi uống nước nữa.
Thấy Dạ Y Y vẫn chưa chịu trả lời, cô hơi hắt giọng gọi cô nàng.
" Dạ Y Y "
Dạ Y Y giật thót người vội lấy lại bình tĩnh cô nàng xua tay cười cười.

" Chị Nguyệt, chị gọi em ạ "

" Em đờ người làm gì mà phải để chị gọi em tới tận hai lần "
Cô nàng bị Dạ Nguyệt chất vấn nhưng vẫn cười khì khì nhưng cô nàng lại không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Vừa lúc Vương Tử Sâm quần áo đã chỉnh tề, hắn đi đến chỗ hai người họ, Dạ Y Y vừa thấy hắn khẽ kinh hãi vội lấy cớ chạy ra ngoài.
Vương Tử Sâm thì lại rất bình thản đi lại ghế ngồi vắt chéo chân trên môi hắn khẽ nhếch lên, Dạ Nguyệt nghiêng đầu khó hiểu.
" A Sâm! em thấy Y Y sáng nay rất kỳ lạ, ánh mắt con bé cứ liên tục tránh em "
Hắn sớm đã đón ra, duy chỉ Dạ Nguyệt mới không hề biết bản thân tối qua làm chuyện xấu bị người khác phát hiện, nói ra chỉ sợ khuôn mặt của cô đỏ ửng lên vì xấu hổ.
" Em nghĩ sao khi chuyện tối qua của chúng ta bị em gái em phát hiện "
Chợt cơ thể Dạ Nguyệt run run đôi chân hóa đá tại chỗ, cô trợn tròn mắt nhìn hắn lắp la lắp bắp cười gượng.
" Haha! không...không thể nào đâu "
Vương Tử Sâm nheo mắt lại, hắn ngoắc tay ý bảo cô lại gần hắn, Dạ Nguyệt rất ngoan ngoãn đi lại ngồi hẳn lên đùi hắn.

Vương Tử Sâm thuận tay xoa xoa bụng của cô.
" Sao lại tự tin đến vậy! em nghĩ lại đi, phòng em với Dạ Y Y luôn song song với nhau cộng thêm phòng em không có cách âm "
Tay từ bụng Dạ Nguyệt ngừng xoa, hắn đưa tay nâng cằm của cô lên.

Vương Tử Sâm nhìn cô bằng cặp mắt bỉ ổi cười cười nói.
" Không chừng những âm thanh ngâm nga của em đều lọt vào tai Dạ Y Y "
Thân thể lạnh ngắt đã hóa đá trên đùi Vương Tử Sâm, cô mím môi không một từ nào để thốt ra.

Dạ Nguyệt cắn cắn môi dưới, mặt sớm đã ngượng ngùng mà đỏ.
Thấy hành động này của cô, hắn không nhịn được mà cười phá lên, vì thẹn quá hóa giận cô đưa tay liên tục đập vào khuôn ngực rắn chắc của Vương Tử Sâm.
" Được rồi! anh đưa em về dinh thự Vương Nguyệt để giải thích cho em nghe mọi chuyện "
Dạ Nguyệt gật đầu!!
...

Chiếc xe Lamborghini Murcielago ngừng ngay tại dinh thự Vương Nguyệt.

Bước xuống xe, Vương Tử Sâm nhanh chóng đi lại mở cửa xe giúp cô, hai người họ nhìn nhau cười cười rồi đi thẳng vào trong.
Khi đã vào trong nhà, chợt nụ cười trên môi Vương Tử Sâm tắt ngấm ánh mắt sắt lạnh nhìn hai người phụ nữ trung niên đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách.
Ánh mắt sắt bén của Vương Tử Sâm quét trên người Vương phu nhân, tuy trong lòng hắn sớm đã nổ cơn thịnh nộ nhưng cố kiềm chế không để người con gái bên cạnh hắn sợ hãi, hắn lạnh giọng nhìn Vương phu nhân.
" Bộ bà không để lời cảnh cáo của tôi vào tai sao? bà là đang muốn tìm đường chết "
Từ lúc nhìn thấy hắn, Vương phu nhân đã run cầm cập nhưng rồi lại bị Vương Tử Sâm chất vấn bà ta giật bắn người cuống cuồng giải thích.
" Không..không đâu Tử Sâm, tại bà nội của con có chuyện muốn nói với con nên mẹ đã đưa bà đến gặp con "
Trước giải thích của Vương phu nhân, Vương Tử Sâm chỉ cười lạnh hắn nhìn Vương lão thái thái không cảm xúc nói.
" Nếu bà nội đã muốn nói chuyện cháu thì đừng để cháu thấy mặt bà ta "
Thẩm Dao đau đớn tột đỉnh, con trai của bà thế mà muốn tuyệt dao với bà.

Vương lão thái thái hừ lạnh nhìn Vương phu nhân, trước khi đến đây Thẩm Dao đã nằng nặc muốn đi cùng.

Bà thở dài bất lực nhìn hắn.
" Khi khác bà nội tìm gặp cháu sau, bây giờ ta đi đây "
Vương Tử Sâm không nói gì chỉ nắm chặt tay Dạ Nguyệt khiến cô cảm thấy rất đau nhưng cô không hề kêu lên.
Trước khi đi Vương phu nhân trừng mắt liếc Dạ Nguyệt, vừa lúc cô bắt gặp ánh mắt sắt thép ấy không khỏi rùng mình, cô có cảm giác như Vương phu nhân luôn có thành kiến với cô vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui