(95)
Tô Hy ở trong mắt Lục Thiên Quân bây giờ vô cùng xinh đẹp, bộ váy công sở quyến rũ cũng không thể che đậy hết được từng đường cong hoàn hảo trên cơ thể cô, đặc biệt là nơi mềm mại trước ngực đang lấp ló trong lớp vải mỏng manh.
Tô Hy ngượng ngùng khi ánh mắt của Lục Thiên Quân cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, cô xấu hổ cắn môi, gật đầu e thẹn.
Bây giờ đã rơi vào tầm mắt anh rồi, cô chạy thế nào cũng không kịp nữa, thừa nhận để cho anh vui lòng cũng được.
Khoé môi Lục Thiên Quân khẽ cong lên mỉm cười, anh hạ tay xuống từ từ chạm lên hai vai cô, từ phía sau áp người vào sát gần cô, phả hơi nóng lên vành tai nhỏ xinh:
- Đẹp lắm!
Một lời khen chân thành đến từ tận đáy lòng của Lục Thiên Quân, anh nói câu này càng khiến cho cô vô cùng xấu hổ.
Hơi thở của anh vẫn cứ kề sát bên cô, trái tim cô càng đập nhanh vọt hơn, cô khẽ thở dốc:
- Thiên Quân...!đây là phòng làm việc...!
Cô có thể sẵn sàng cho anh, nhưng không thể lộ liễu ở ngay trong phòng làm việc thế này được.
Lần trước cũng vậy, tự nhiên Kỳ Ninh gõ cửa, tới giờ cô vẫn còn lo sợ đây này.
Mặc dù anh nói sẽ không ai có thể vào trong này được, nhưng người ở bên ngoài cũng biết rõ bên trong đang xảy ra gì rồi, anh không thể cho cô một chút mặt mũi sao?
Thật sự xấu hổ chết đi được.
Lục Thiên Quân bật cười, ôm lấy cô từ phía sau, âu yếm:
- Được, chúng ta vào phòng nghỉ rồi tiếp tục.
Nụ cười của anh không hề che giấu, ý tứ rõ ràng như vậy, người ngốc cũng hiểu.
Tô Hy không có lí do nào để từ chối, với lại chính miệng cô hứa với anh, cô đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Cô khẽ gật đầu một cái.
Nụ hôn của Lục Thiên Quân đột ngột ập xuống vành tai nhỏ của cô, sau đó men theo từng tấc da thịt tiến tới bờ môi hồng mềm mại.
Tô Hy cũng hết sức phối hợp, xoay người lại vòng hai tay lên cổ anh.
Nụ hôn ngày một trở nên nồng nhiệt, anh bế bổng cô lên tiến về phía phòng nghỉ ở sâu bên trong phòng làm việc, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường lớn êm ái.
Bàn tay to lớn mang theo hơi nóng từ từ luồn xuống phía dưới váy cô, đi tới đâu cũng khiến cho da thịt cô trở nên bỏng rát, ửng hồng lên.
Cô thở dốc, hai hai tay bấu chặt lên cổ anh, vô tình để lại vết cào nhỏ.
Lục Thiên Quân bất giác kêu lên một tiếng, bàn tay bên dưới càng tăng thêm chút lực đạo, từ từ tiến vào bên trong mà thăm dò.
Váy của cô cũng bị vén lên, sau cùng là cởi bỏ hết ra và quăng sang một bên.
Tô Hy cũng thuận thế giơ tay lên giúp anh cởi từng cúc áo sơ mi, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại chạm vào lồng ngực chắc rắn của anh, khẽ vuốt ve.
Hai má cô ửng hồng, e thẹn kiều mị.
Không kìm lòng được, anh khẽ cắn lên má cô, nhẹ nhàng hôn từng tấc da thịt.
Tô Hy cảm thấy hơi căng thẳng, Lục Thiên Quân liền trấn an cô:
- Không sao, anh sẽ nhẹ nhàng!
Anh lúc nào cũng nói câu này, nhưng cuối cùng thì thế nào chứ? Cô sẽ không tin nữa đâu, đồ lừa đảo.
Nụ hôn của Lục Thiên Quân từ từ tiến xuống dưới, từng chút một thiêu đốt lí trí trong cô.
Cô ôm miệng lại, cố gắng ngăn bản thân mình phát ra từng tiếng rên rỉ khẽ.
Cho tới khi anh thực sự vùi đầu vào nơi cấm địa ấy, cô cuối cùng cũng bật lên thành tiếng:
- Ưm...!aaa...!
Tiếng nức nở yêu kiều của cô càng khiến cho anh hưng phấn, anh cố tình tiến sâu vào bên trong thêm nữa, sự ấm áp chặt chẽ của cô khiến cho anh muốn phát điên lên.
Anh gầm nhẹ, ngước lên tháo bỏ mọi lớp phòng bị cuối cùng, hoàn toàn giải phóng con quái thú đáng sợ.
Tô Hy kinh người, nhắm mắt xấu hổ không dám nhìn.
Lục Thiên Quân không còn kiên nhẫn để làm khó cô hay trêu chọc cô nữa, anh gấp gáp tiến vào bên trong cô, nhưng vẫn chú ý quan sát biểu cảm của cô từng chút một:
- Đau không?
Tô Hy khẽ lắc đầu, bám lấy bả vai anh, cùng anh nhịp nhàng di chuyển.
Lục Thiên Quân mỉm cười, hôn lên môi cô một cách thâm tình, vô liêm sỉ nói một câu:
- Vẫn chặt quá!
Tô Hy suýt chút nữa là giơ tay lên đánh anh một cái, vừa tức vừa ngượng.
Nhìn anh bật cười sáng khoái, cô hùng hổ rướn người lên cắn môi anh thật mạnh, hờn giận:
- Lưu manh!
- Được, em đã nói vậy rồi thì lưu manh này sẽ không khách sáo nữa.
Nói là làm liền, hậu quả chính là Tô Hy phải nằm mệt mỏi trên giường suốt thời gian làm việc còn lại, cô chẳng buồn nhúc nhích lấy một lần.
Lục Thiên Quân vẫn kiên nhẫn ở bên cô, giúp cô lau người sạch sẽ một lượt, anh quan tâm hỏi:
- Đói không, bữa trưa muốn ăn gì?
Thì ra anh cũng biết là bữa trưa rồi đó! Là ai ban nãy cố tình khiến cho cô mệt như vậy chứ, hết lần này tới lần khác, rình rập như hổ đói, khảm sâu vào trong cơ thể cô.
Tô Hy hờn giận không đáp, cô khép hờ mắt, mệt mỏi muốn đi ngủ.
Thấy cô giận, anh không những không tỏ ra hối lỗi mà còn lưu manh hôn chụt lên môi cô một cái:
- Vậy em cứ ngủ đi, bao giờ đói thì nói với anh.
Tô Hy cạn lời không biết nên nói gì, cũng không đáp.
Khi cô ngủ hẳn rồi thì Lục Thiên Quân mới bước ra ngoài tiếp tục làm việc.
Tư Mã Lộc đã chờ sẵn nãy giờ, nét mặt của hắn ta có phần nghiêm trọng:
- Lục tổng, xảy ra một chút chuyện rồi ạ.
Bây giờ trị an bên đó không được tốt cho lắm, e là người của chúng ta ở đó lành ít dữ nhiều.
Lục Thiên Quân dường như cũng không quá bất ngờ, anh lạnh nhạt hỏi:
- Người của Ngụy Hàn thì sao?
- Cũng tổn thất rất nhiều...!
Lần này Lục Thiên Quân trầm ngâm suy nghĩ một cách nghiêm túc, anh nhìn về phía phòng nghỉ một hồi, sau đó đưa ra quyết định:
- Vậy chuẩn bị đi, chúng ta sẽ bay tới Nam Phi sớm nhất, tôi sẽ đích thân xử lí vụ việc này.
....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...